...
Yến Thanh Ti gật đầu: “Có, rất đau, cười một tí thôi cũng thấy đau khắp mặt rồi.”
Nhạc Thính Phong đau lòng thu tay lại: “Đáng lẽ anh nên tới sớm một chút…”
Anh rất hối hận, việc của công ty có thể so sánh với cô được sao?
Sao không sớm tới đây một chút, sao lại chờ cô xảy ra chuyện mới chạy tới?
Yến Thanh Ti an ủi anh: “Cho dù anh đến thì em vẫn có thể bị bắt cóc thôi… Đừng quá để ý, giờ em đã tốt hơn rồi mà.”
“Anh để ý, không có cách nào không để ý được. Những lúc em gặp nguy hiểm nhất anh đều không có ở đây.” Thanh âm Nhạc Thính Phong khàn khàn, không che giấu được sự tự trách.
“Loại sự tình này chẳng ai muốn xảy ra cả, chúng ta cũng không đoán trước được, cho nên… anh đừng tự trách mình nữa. Sau này cẩn thận chút là được rồi, anh xem, mạng em dai lắm, đại nạn không chết tất có phúc. Em nghĩ vận may của em bắt đầu tới rồi.”
Tối hôm qua xảy ra chuyện nguy hiểm nhưng cuối cùng cũng an toàn, may là có Du Dực…
Đúng rồi, Du Dực…
Yến Thanh Ti nhớ tới Du Dực, cô nói khi tỉnh lại sẽ dẫn ông đi dạo, cô vội hỏi: “Anh có thấy chú Du không?”
Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Không… Lúc anh tới thì trong phòng chỉ có em.”
Ánh mắt Yến Thanh Ti ảm đạm: “Chú ấy đi rồi…”
“Lần này vẫn là Du Dực cứu em sao?”
Yến Thanh Ti gật đầu, nói mọi chuyện cho Nhạc Thính Phong nghe.
Cô dựa vào bờ vai anh, nói: “Kỳ thực em biết… Lúc em ngủ em đã biết lúc dậy chú ấy sẽ không còn ở đây nữa. Em biết em không giữ được chú ấy… có lẽ…”
Yến Thanh Ti hiểu được, lần này Du Dực xuất hiện là vì cứu cô khỏi nguy hiểm, ông ấy không thể ngồi yên nhìn cô gặp nguy được.
Nếu cô đã an toàn rồi, ông sẽ lại lẳng lặng quan sát cuộc sống của cô, thấy cô bình an, khỏe mạnh thì ông sẽ rời đi.
“Chú ấy rời đi là có lý do của mình. Thân phận hiện tại của chú ấy cũng không thể xuất hiện trước đám đông được, ở lại cũng không tốt.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Em biết, chỉ là trong lòng em… vẫn có chút tư tâm…”
Cô quay đầu nhìn ánh nắng bên ngoài, mỉm cười: “Em mong là chú ấy có thể tới được những nơi chú ấy muốn.”
Nhưng lần này ông đi rồi, sợ là sau này sẽ khó có cơ hội gặp lại.
Nhạc Thính Phong ôm Yến Thanh Ti: “Đúng, chú ấy sẽ tới rất nhiều nơi…”
Anh có thể hiểu tại sao Du Dực đi mà không tạm biệt. Ông ấy không muốn liên lụy tới Yến Thanh Ti, không muốn vì mình mà cuộc sống của cô bị đảo lộn.
…
Một đêm phong ba trôi qua, ánh sáng mặt trời lại ló dạng, cuộc sống trước đây lại tiếp tục.
Đối với rất nhiều người mà nói, chuyện xảy ra đêm đó giống như một tảng đá ném vào mặt hồ, tạo ra vài gợn sóng rồi lại dần yên ả lại.
Nhạc Thính Phong ở lại với Yến Thanh Ti, anh muốn chờ đến tận khi cô kết thúc cảnh quay cuối cùng của phim này rồi đưa cô trở về.
Sau khi xảy ra chuyện bắt cóc, anh không dám để Yến Thanh Ti ở lại đây một mình. Mỗi ngày phải nhìn thấy cô anh mới an tâm được, bằng không lúc nào cũng sẽ sống trong lo lắng.
Yến Thanh Ti khuyên bảo mãi cũng không được, chỉ có thể để tùy ý anh.
Tằng Niệm Nhân chết không có gây ra bất kỳ phong ba nào, giống như giọt nước mưa mùa hè rơi trên mặt đất rồi nhanh chóng bốc hơi, không để lại dấu vết gì. Ngoại trừ người nhà họ Tằng, không còn ai để tâm tới chuyện này nữa. Dù sao cái chết của hắn cũng không làm ai đó giàu lên, bọn họ cũng có công việc của mình.
...