...
Nhạc Thính Phong mua bữa sáng, lái xe đến trường quay, lúc đến nơi, Yến Thanh Ti đã bắt đầu quay phim.
Lúc Yến Thanh Ti làm việc, chăm chỉ lại rất tập trung, Nhạc Thính Phong ngồi trên ghế nghỉ của Yến Thanh Ti quan sát, người khác không biết thân phận địa vị của anh, nhưng sau khi chứng kiến ‘vở kịch’ hôm qua giữa ba người anh, Tần Cảnh Chi, Yến Thanh Ti đều tò mò mà nhìn lén.
Tiểu Từ ngồi bên cạnh Nhạc Thính Phong, trong lòng ôm bình nước của Yến Thanh Ti, định sau khi đạo diễn nói ‘cut’ một cái thì nhanh chân đưa cho cô.
Nhạc Thính Phong nâng cằm nhìn Yến Thanh Ti búi tóc cao vút, khoác trên mình một bộ đồ hoa lệ, ung dung hoa quý, diễm áp quần phương, một quý phi sủng quan hậu cung, diễn xuất cực kì nhuần nhuyễn.
Lần đầu tiên Nhạc Thính Phong cảm thấy, vẻ đẹp của Yến Thanh Ti không phải cái đẹp theo nghĩa bình thường.
Nhạc Thính Phong hỏi Tiểu Từ: “Cảnh này quay đến bao giờ thì xong.”
“Chắc phải đợi thêm một lúc nữa.” Tiểu Từ cẩn thận nhìn Nhạc Thính Phong, thấy ánh mắt của anh ta không một giờ phút nào rời khỏi Yến Thanh Ti, cậu hỏi: “Nhạc tổng, có phải anh cảm thấy lúc chị Thanh Ti diễn trông rất đẹp không?”
Nhạc Thính Phong tằng hắng một tiếng: “Cũng thường thôi, tạm được.”
Tiểu Từ âm thầm bĩu môi, còn thường thôi hả, nhìn không chớp mắt kìa.
Nhạc Thính Phong còn đang suy nghĩ sao Yến Thanh Ti quay cảnh này lại lâu thế, bữa sáng mua lúc nãy đã nguội mất rồi, đột nhiên trước mặt tối đi, ánh sáng bị một bóng người che lấp. Ngay sau đó liền nghe thấy giọng nói của nữ vang lên: “Ngài là…Nhạc tổng?”
Nhạc Thính Phong không thèm ngẩng đầu, sắc mặt u ám: “Tránh ra.” Đừng có khiến anh lỡ mất không ngắm được người ta.
Tiểu Từ ngẩng đầu, là diễn viên diễn vai Quý Tần - Lư Vân Vân, một diễn viên nhỏ, vẻ bề ngoài rất ngọt ngào đáng yêu, cô ta tươi cười nói: “Nhạc tổng, thật xin lỗi, tối qua tôi đã thấy ngài quen quen rồi, một năm trước tôi đã từng gặp ngài trong một bữa tiệc, mãi vẫn không dám xác nhận…vừa nãy mới xác định đúng là ngài, chào ngài, tôi là Lư Vân Vân.”
Tiểu Từ trong lòng không vui, Lư Vân Vân bình thường quan hệ với những người trong đoàn làm phim cũng không tệ, là một người sáng sủa hoạt bát, nhưng cô ta nhân lúc chị Thanh Ti đang bận đóng phim để tiếp cận Nhạc tổng rốt cuộc là có mục đich khác hay là chỉ đơn thuần là chào hỏi?
Lư Vân Vân nhìn thế nào cũng không giống cái loại con gái tâm tư kín đáo, cô ta cười rất tươi tắn, có hai cái răng khểnh, là một cô gái rất dễ khiến người ta không đề phòng.
Nhạc Thính Phong căn bản là không để ý đến cô ta, đối với bàn tay đang chìa ra của cô ta cũng coi như là không thấy.
Lư Vân Vân ngại ngùng rút tay về, cúi đầu, “Nhạc tổng… có phải là tôi đang làm phiền ngài không?”
Nhạc Thính Phong không nhịn nổi nhắc Tiểu Từ một câu: “Ngẩn ra đấy làm gì, vào hè rồi, côn trùng nhiều lắm, còn không mau đuổi chúng đi cho tôi à, vo ve vo ve, nghe đau cả đầu.”
Khoé miệng của Tiểu Từ giật giật, vì cái quái gì nghe câu này buồn cười thế nhỉ?
Tiểu Từ đứng dậy: “Cô Lư, hình như đến phần cô diễn rồi đấy.”
Nét mặt Lư Vân Vân hiện lên chút lo lắng, cô ta không đi nói: “Nhạc Tổng, xin ngài hãy cho tôi vài phút, tôi có một việc… muốn xin ngài giúp đỡ, anh trai của tôi đang làm việc tại công ty ngài, anh ấy…”
“Nói cái gì đằng sau lưng tôi đấy?” Yến Thanh Ti nhấc váy đi đến ngắt lời Lư Vân Vân, khoé môi là một nụ cười nghiền ngẫm, ánh mắt đảo qua Nhạc Thính Phong và Lư Vân Vân.
Nhạc Thính Phong giơ chân kéo cái ghế vừa nãy Tiểu Từ ngồi lại gần, “Ngồi đi.”
Lư Vân Vân nhìn Yến Thanh Ti với ánh mắt sợ sệt pha lẫn ngại ngùng: “Thật ngại quá chị Thanh Ti, em vừa mới nhận ra Nhạc Tổng, cũng không nghĩ nhiều cho nên qua đây chào hỏi một câu, hơn nữa anh trai em cũng làm ở công ty của Nhạc tổng, cho nên…em muốn… làm quen một chút, chị đừng nghĩ nhiều nha.”
...