...
Một chiếc Audi đỗ lại ven đường, một người đàn ông cao khoảng một mét bảy tám bước xuống, thân hình cường tráng, gương mặt góc cạnh nam tính.
Anh ta nhìn bộ dạng thảm hại của ba người, lập tức lên tiếng hỏi: "Ba, mẹ, Mộc Liên... Chuyện này là sao?"
Đinh Mộc Liên lập tức chạy tới khóc lóc: "Anh, đám người Nhạc Thính Phong thật quá quắt, bọn họ dám đuổi daddy với mami ra..."
Đinh Cẩm Quỳ cau mày ngắt lời: "Lên xe rồi hẵng nói, chúng ta thuê khách sạn khác."
Cả một nhà kéo hành lý lên xe.
...
Yến Thanh Ti chờ Nhạc phu nhân ngủ say, sau đó mới cẩn thận bước xuống giường. Cô đẩy cửa ra thì thấy Nhạc Thính Phong đang đứng hút thuốc bên ngoài, vẻ mặt cô đơn buồn bã.
Nhạc Thính Phong ngẩng đầu nhìn thấy Yến Thanh Ti bèn đưa tay ôm lấy cô.
"Để cho anh ôm một chút."
Yến Thanh Ti cũng không chống cự, cô nâng tay vỗ nhẹ nhàng vào lưng anh. Quả thật, trong chuyện này, Nhạc Thính Phong mới là người khó xử nhất.
Dù gì đi chăng nữa thì một bên cũng là mẹ ruột, một bên còn lại thì là cha ruột... cho dù cha ruột có cặn bã tới mức nào cũng không thể thay đổi sự thật bọn họ là cha con ruột thịt.
Yến Thanh Ti nói: "Anh đã làm tốt lắm rồi."
Nhạc Thính Phong càng ôm chặt Yến Thanh Ti hơn: "Chuyện hôm nay, cám ơn em."
"Nhớ rõ anh nợ tôi một lần đấy."
"Ừ!"
Yến Thanh Ti do dự chốc lát, hỏi: "Ân oán giữa bác gái và Nhạc Bằng Trình là sao vậy? Cả con mụ Đinh Phù đó nữa... chui từ đâu ra vậy?"
Nhạc Thính Phong buông Yến Thanh Ti ra: "Là chuyện cũ năm xưa thôi, Tô gia nợ Nhạc gia một ân tình rất lớn, sau đó thì Nhạc gia xảy ra chuyện, ông nội anh lại lợi dụng cái gọi là ân tình đó để làm một đám hỏi giữa hai nhà. Ông đã ép Nhạc Bằng Trình tới xin cưới mẹ anh, ông bà ngoại cảm thấy hai nhà cũng môn đăng hộ đối, Nhạc Bằng Trình lại lớn lên nhìn cũng không tệ lắm nên đồng ý gả con gái cho."
Yến Thanh Ti cau mày: "Ân tình gì mà lớn như vậy? Phải lấy hạnh phúc của cả đời con gái ra để đổi."
Nhạc Thính Phong cười nhạo một tiếng: "Đúng, anh cũng rất muốn biết cái ân tình đó lớn đến nhường nào? Thời đó tư tưởng người ta còn bảo thủ lại trọng ân nghĩa, hơn nữa ông bà ngoại cũng không thể ngờ Nhạc Bằng Trình sau này sẽ cặn bã đến như vậy."
"Lát nữa, tôi có chút chuyện cần nói với bác gái, anh không nên đi vào."
"Ừ."
Yến Thanh Ti trở về phòng, phát hiện Nhạc phu nhân đã tỉnh, cô rót ly nước cho bà: "Bác uống chút nước nhé?"
Nhạc phu nhân vẫn không nhúc nhích, chỉ nằm ngẩn người nhìn trần nhà lẩm bẩm nói: "Lúc bác gả cho Nhạc Bằng Trình, nghĩ mọi chuyện rất đơn giản, dù sao lúc ấy bác cũng không có người yêu, gả cho ai cũng là gả. Ông ta nhìn cũng tuấn tú, lịch sự, lại có quan hệ qua lại với gia đình bác, chắc cũng không khi dễ bác, tình cảm thì sau này sống cùng nhau sẽ bồi dưỡng dần, rồi mọi chuyện sẽ tốt."
"Nửa năm sau khi cưới thì cuộc sống vẫn khá ổn, bác cũng cảm thấy thỏa mãn, cho đến khi bác mang thai nên về nhà mẹ đẻ ở một thời gian. Vừa trở lại, đẩy cửa ra đã nhìn thấy ông ta với Đinh Phù đang lăn lộn trên giường, bác thấy buồn nôn, cảm tưởng như trên đời này không ai có thể bẩn thỉu như họ."
Yến Thanh Ti cắn môi, cô nắm chặt tay Nhạc phu nhân muốn nói mấy lời an ủi nhưng lại không biết nên nói cái gì.
"Bác làm ầm lên thì Nhạc Bằng Trình nói tất cả là do mọi người bắt ép ông ta cưới bác, ông ta và Đinh Phù vốn thích nhau từ trước, là bác chia rẽ bọn họ, bác là người thứ ba, nếu như không có bác thì ông ta đã kết hôn với Đinh Phù rồi. Nhưng... bác không biết gì hết, nếu ngay từ đầu ông ta nói đã có người yêu, bác tuyệt đối sẽ không gả cho ông ta."
Yến Thanh Ti nghe đến đây thì đã rõ, năm đó hẳn là Nhạc gia đã gài bẫy Tô gia.
Yến Thanh Ti ôm lấy Nhạc phu nhân, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đều là ngụy biện, đã không chịu nổi thì bỏ trốn, không trốn được thì chết. Nhưng ông ta không bỏ được cuộc sống giàu sang ở Nhạc gia, bản thân thì ích kỉ, đê hèn, lại giận cá chém thớt với bác, loại đàn ông này có chết cũng không thể tha thứ được."
...