...
Nhạc Thính Phong dừng bước: "Ông ta đã nói gì với em?"
Anh không ngờ tốc độ của Nhạc Bằng Trình lại nhanh như vậy, vừa mới đáp xuống Dung Thành còn chưa được mấy tiếng đồng hồ mà đã chạy tới Hải Thành rồi, ông ta đang muốn đánh du kích với anh đấy à!
Nhạc Thính Phong cười lạnh một tiếng, liếc mắt nhìn đồng hồ.
Yến Thanh Ti bĩu môi: "Anh xem ông ta còn có thể nói gì đây? Một cô gái như tôi thì nói gì được bây giờ, thôi bỏ đi, tôi cũng lười nhắc lại, anh mau gọi điện bảo bác gái về đi, hôm nay suýt chút nữa thì đụng mặt với bọn họ rồi đấy."
Nhạc Thính Phong thấy thương Yến Thanh Ti, anh biết, cha anh chắc chắn đã nói với cô rất nhiều lời khó nghe, nhưng cô khi ấy lại còn đang mải nghĩ cách để mẹ anh không đụng phải đôi cẩu nam nữ đó, mọi cố gắng của cô chỉ để bảo vệ mẹ anh.
Nhạc Thính Phong dịu dàng nói: "Thanh Ti, cảm ơn em, anh sẽ qua đó ngay."
Yến Thanh Ti dựa đầu vào vách tường cứng ngắc: "Anh không cần phải cảm ơn tôi, lo mà nghĩ cách làm thế nào để bảo vệ mẹ anh đi, cha anh cũng không phải ngọn đèn dầu sắp tắt đâu."
"À, tôi vẫn phải nói với anh một chuyện........ Hôm nay, tôi đã chửi cha anh một trận, còn hất nước lên mặt và tát người phụ nữ bên cạnh ông ta, lật bàn ăn của bọn họ, anh đừng tìm phiền phức cho tôi là được rồi."
Yến Thanh Ti nói xong, Nhạc Thính Phong liền vui mừng nói: "Thanh Ti, mẹ anh nói đúng lắm, em đúng là linh vật của nhà anh mà, anh yêu em chết mất, chửi hay lắm, đánh hay lắm, đập hay lắm!"
Yến Thanh Ti nhíu mày: "Không trách tôi sao?"
Nhạc Thính Phong hưng phấn nói: "Anh phải thưởng em mới đúng chứ, em muốn gì nào?"
Yến Thanh Ti cười cười: "Thôi...... cứ để nợ đó trước đi, đợi sau này tôi nghĩ ra rồi nói sau...... Bên chỗ anh hình như rất ồn thì phải, anh đang ở đâu thế?"
Nhạc Thính Phong nói với Yến Thanh Ti: "Thanh Ti, giờ anh tới chỗ em ngay đây, ngàn vạn lần đừng để mẹ anh gặp ông ta, chuyện giữa họ, đợi tới nơi anh sẽ nói cho em nghe sau."
Yến Thanh Ti gật đầu: "Không cần anh phải nói, tôi biết cả rồi."
"Cưng à, đợi anh."
Yến Thanh Ti không nói gì nữa, đầu dây bên kia truyền đến tiếng tút tút, cô cầm điện thoại mỉm cười.
Yến Thanh Ti cầm điện thoại về phòng, lúc đi qua hành lang cô gặp Tần Cảnh Chi, anh ta mới từ phòng Tống Thanh Ngạn ra, hai người đụng mặt nhau, anh ta cười nói trước: "Gần đây thế nào? Tôi nghe lão Tống bảo diễn xuất của cô rất được, nói cô nhất định có thể giành được giải nghệ sĩ mới xuất sắc nhất đấy."
"Mong được như lời may mắn của anh, tôi về nghỉ trước đây." Yến Thanh Ti lách người qua Tần Cảnh Chi rồi đi thẳng.
"Cô.... hình như có hơi thay đổi thì phải."
Yến Thanh Ti dừng lại: "Vậy sao? Thay đổi thế nào?"
"Không còn âm trầm như trước đây nữa."
Yến Thanh Ti hơi ngỡ ngàng, cô cười rồi quay người về phòng.
Nhạc phu nhân đang ngủ rất say giấc, Yến Thanh Ti ngồi xuống, cúi đầu nhìn bà.
Tuy Nhạc Thính Phong lúc nào cũng thích gọi bà là tiểu lão thái thái, nhưng bà không hề già chút nào, ai cũng nói tâm thế nào mặt thế nấy, Nhạc phu nhân chính là một người như vậy, đôi mắt bà trong suốt, không hề vẩn đục đi theo năm tháng.
Da mặt bà vẫn trắng sáng và có tính đàn hồi, mắt tuy đã xuất hiện chút nếp nhăn nhưng không hề khiến người ta có cảm giác già nua.
Yến Thanh Ti kéo chăn lên cho bà, "Con sẽ bảo vệ bác thật tốt."
Cùng lúc đó, Nhạc Bằng Trình cùng Đinh Phù cũng vào đến sảnh khách sạn.
Làm xong thủ tục nhận phòng, Đinh Phù dừng lại trước thang máy: "Chúng ta ở đây không ổn đâu, nếu.... bị Tô Ngưng Mi nhìn thấy, em...... Thôi, chúng ta đổi khách sạn khác đi."
Bà ta nói rồi xoay người rời đi, Nhạc Bằng Trình kéo bà ta lại: "Em hiền lành quá rồi đấy, lúc nào cũng chỉ nghĩ tới người khác, chúng ta cứ ở đây, anh muốn bà ta biết, bà ta cũng nên giao ra cái vị trí mà bà ta đã chiếm đoạt ba mươi năm nay ra rồi."
...