Chương 904: Kẻ nào muốn cô chết, cô càng phải sống cho kẻ đó xem


...

Yến Thanh Ti không khỏi nhớ đến lần Yến Minh Châu ám sát cô, thậm chí còn nghĩ đến lần Trần Hồn Khúc đóng máy, cô bị nhốt lại ở trong xe một cách kì lạ. Hình như những rắc rối mà cô gặp được quá nhiều rồi thì phải?

Chỉ cần nghĩ đến việc bấy lâu nay vẫn luôn có kẻ ẩn giấu trong bóng tối, chỉ chực tìm cơ hội lao ra cắn chết cô là Yến Thanh Ti sởn hết cả tóc gáy, dường như sự lãnh lẽo của nước hồ cũng đã ngấm vào tận xương cốt.

Không có bất kì thiết bị bơi lội nào hỗ trợ, không có bình dưỡng khí, chìm trong nước một khoảng thời gian dài sẽ thiếu oxy, ý thức sẽ dần dần lịm đi.

Cái bóng đen đó quyết tâm kéo cô xuống đáy nước chính là vì không muốn mọi người đứng trên bờ phát hiện ra, kể cả những người đang canh chừng trên mặt hồ có phát hiện ra tình huống khác thường chắc cũng không kịp hỗ trợ.

Nhân viên cứu hộ mà đạo diễn sắp xếp ngồi trên thuyền cách vị trí của cô lúc này hơi xa, sợ bị ống kính máy quay lia đến bị lộ.

Thế nên, lúc này, đầu óc Yến Thanh Ti càng lúc càng nặng nề, ý thức cũng càng lúc càng trở nên mơ hồ.

Bởi cô biết bây giờ cô không trông cậy được vào ai, muốn sống tiếp chỉ có thể dựa vào chính mình, không có ai nhìn thấy, không có ai có thể giúp được cô.

Bất kì lúc nào cũng đều phải tính đến trường hợp xấu nhất có thể xảy ra, cho dù có bao nhiêu người đang giúp đỡ mình cũng không thể buông lỏng cảnh giác, phải để bản thân mình trở nên mạnh mẽ.

Sức lực của cái bóng đen đó cực kì lớn, sự giãy dụa của Yến Thanh Ti chẳng có tác dụng gì, càng chìm sâu xuống dưới, nước càng lạnh, càng tối, không nhìn rõ bất cứ thứ gì. Cảm giác như thể rơi xuống địa ngục này khiến cho Yến Thanh Ti hoảng loạn, trong lòng trào lên sự sợ hãi.

Cô chưa bao giờ gặp phải tình huống này, so với lần bị Yến Minh Châu đâm hay bị khoá trong xe, lần này càng khiến cô cảm thấy sợ hãi.

Yến Thanh Ti cảm giác được bản thân mình đang dần dần lịm đi, ý thức càng lúc càng mơ hồ, sức lực giãy dụa cũng càng lúc càng nhỏ.

Cái bóng đen kia nổi lên, Yến Thanh Ti cảm giác được hắn ta đang dùng thứ gì đó siết chặt cổ mình.

Mẹ nó chứ, cô chửi thầm một câu, kẻ này rốt cuộc hận cô đến mức nào, sợ kéo cô xuống cô không chết được, còn phải siết cổ nữa để đảm bảo? Hắn muốn cô chết tại chỗ này?

Trong nước lạnh như thế, tối như thế, trước mắt lại chẳng nhìn thấy gì, nhưng… sự đau đớn ở trên cổ lại khiến Yến Thanh Ti tỉnh táo được mấy phần. Nước ập vào tai, vào mũi, miệng... Yến Thanh Ti cảm thấy mình có thể chết bất kì lúc nào.

Lần này cái chết cách cô rất gần, gần đến nỗi… dường như cô có thể nhìn thấy tử thần đang vẫy tay gọi cô.

Yến Thanh Ti cắn thật mạnh vào đầu lưỡi, dưới tác động của cơn đau, sự thù hận trong đầu cô lập tức bùng nổ. Cô vốn là một kẻ cứng đầu, đã quyết cái gì thì có chết cũng không đổi, có thù tất báo, không bao giờ để mình phải chịu thiệt thòi…

Kẻ nào muốn cô chết, cô càng phải sống cho hắn xem, phải sống tốt hơn bất kì người nào.

Trong đầu Yến Thanh Ti bây giờ chỉ có một ý niệm duy nhất, mình phải sống, phải sống, phải sống… nhất định phải sống tiếp, không những sống mà còn phải sống thật hạnh phúc.

Cô còn phải báo thù, cô còn chưa điều tra rõ ràng rốt cuộc ai đã giết mẹ cô, cô còn chưa kết hôn với Nhạc Thính Phong, cô chỉ vừa mới nếm thử mùi vị của hạnh phúc, cô không thể cứ thế mà dễ dàng chết đi như thế được.

Đây là lần đầu tiên Yến Thanh Ti phát hiện ra hoá ra mình vẫn còn mong đợi vào cuộc sống nhiều như thế. Cô đã từng cho rằng sống chỉ là cách giày vò cuộc đời, nhưng giờ nó đã có thứ để cô đáng mong chờ.

Yến Thanh Ti giơ tay sờ lên đầu rút ra một cái kẹp tăm màu đen, lúc Quý Miên Miên giúp cô cố định kiểu tóc đã dùng rất nhiều cặp tăm trên đầu cô, loại kẹp này có một đầu nhọn như kim.

Yến Thanh Ti siết chặt cái cặp trong tay, gom lại chút sức lực cuối cùng, đâm thật mạnh về đằng sau…

...