Chương 934: Con gái của nhà họ hạ vĩnh viễn chỉ có duy nhất một mình mẹ con


...

Chương 934CON GÁI CỦA NHÀ HỌ HẠ VĨNH VIỄN CHỈ CÓ DUY NHẤT MỘT MÌNH MẸ CON

Trên xe, Yến Thanh Ti hỏi: “Bác ơi, bây giờ chúng ta về nhà của bác ạ?”

“Bây giờ đó cũng là nhà của con, nhưng mà… bây giờ chúng ta tạm thời không về nhà, bác phải tham dự một cuộc họp, con đi với bác đã. Khi nào họp xong, bác sẽ đưa con về.” Hạ An Lan giờ vẫn cảm thấy để Yến Thanh Ti bên cạnh mình thì tốt hơn, bằng không ông sẽ cảm thấy bất an.

“A…. được ạ.”

Yến Thanh Ti do dự một lát rồi mới hỏi: “Con có thể… hỏi bác một chuyện được không ạ?”

Hạ An Lan cười: “Con muốn hỏi xem cô ta là ai đúng không?”

Yến Thanh Ti gật đầu: “Vâng ạ.”

Cô rất tò mò về quan hệ của Du phu nhân và nhà họ Hạ, bà ta cứ như thể… chủ nhân trong nhà họ Hạ.

Hạ An Lan nhìn Yến Thanh Ti, dường như đang thông qua cô để nhìn thấy dáng vẻ của mẹ cô, ông chậm rãi nói: “Mẹ con nhỏ hơn bác mười tuổi, lúc mẹ con ra đời là khi bác đang đi học, không có nhiều thời gian để chơi cùng với mẹ con. Lúc ta không có ở nhà, trong nhà chỉ còn một mình mẹ con là trẻ con, ông bà ngoại của con sợ mẹ con cô đơn nên đã nhận nuôi Hạ Như Sương, để cô ta làm bạn với mẹ con.”

Giờ thì Yến Thanh Ti mới hiểu ra mọi chuyện, “Nhận nuôi sao, vậy bà ấy… chính là con nuôi ạ? Nhưng tại sao bà ấy không…”

Yến Thanh Ti muốn hỏi, nếu như bà ta đã là con gái nuôi của nhà họ Hạ, tại sao vẫn gọi hai ông bà nhà họ Hạ là cô chú?

Hạ An Lan vươn tay ra vuốt vuốt tóc mái của Yến Thanh Ti: “Thanh Ti, nhà họ Hạ từ trước đến nay chỉ có duy nhất một người con gái, con có hiểu không?”

Yến Thanh Ti sững ra, gật đầu.

Hạ gia chỉ có một cô con gái, những người khác, nhận nuôi chính là nhận nuôi, mãi mãi không phải là con gái của bọn họ.

“Bác vẫn chưa nói cho con biết tên của mẹ con đúng không, con bé tên là Hạ Bảo Đồng, tên thân mật vẫn gọi là Tiểu Ái….”

Cái tên này có thể nói lên tất cả, trong thoáng chốc Yến Thanh Ti đã hoàn toàn hiểu ra, từ hai cái tên này có thể nhìn ra sự yêu thương, trân trọng dành cho đứa con gái duy nhất này của nhà họ Hạ. Con trai lớn đã mười tuổi mới có được cô con gái út này, bọn họ hoàn toàn coi cô con gái này như châu báu mà yêu thương.

Bảo Đồng, như châu, như bảo, trân quý như song đồng (đôi mắt).

Một cái tên đã thể hiện một cách rõ ràng địa vị trong gia đình.

Nhưng đáng tiếc, cô con gái bọn bọ yêu quý như châu báu ấy cả đời gập ghềnh, mãi cho đến lúc chết vẫn không biết được thân thế của mình.

Yến Thanh Ti cúi đầu, nếu như chuyện năm đó không xảy ra, mẹ cô bây giờ nhất định sẽ rất hạnh phúc, sẽ giống Nhạc phu nhân, cho dù đã làm mẹ, tuổi tác đã bán trăm, nhưng khi ở trước mặt cha mẹ vẫn là đứa con gái bé nhỏ ngây thơ hồn nhiên, không hiểu sự đời như cũ.

Nhưng cuộc đời như một vở kịch, thế sự khó liệu, đến cuối cùng vẫn có quá nhiều thứ không như ý người ta mong muốn…

Hạ An Lan thấy tâm trạng của Yến Thanh Ti thoáng cái đã trở nên sa sút liền hỏi: “Con sao thế?”

Yến Thanh Ti tự cười giễu bản thân, dang hai tay nhún vai: “Không có gì ạ… Nếu như mẹ con vẫn còn sống thì tốt quá, con cũng sẽ không suy nghĩ lung tung nữa. Nhưng trên thế giới này làm gì có nếu như, những chuyện đã xảy ra là không thể thay đổi được, những gì con có thể làm cho mẹ… cũng chỉ là báo thù mà thôi, hy vọng mẹ con ở dưới đó có thể yên tâm nhắm mắt.”

Trong lòng Hạ An Lan như thể có một tảng đá đang đè xuống, nặng nề, ông vỗ vỗ vai của Yến Thanh Ti: “Bao nhiêu năm nay đã để con phải chịu nhiều thiệt thòi. Chuyện của mẹ con hãy để bác làm, sau này con muốn làm gì thì cứ làm, muốn đóng phim thì đóng phim, thích vui chơi thì vui chơi.”

Nhắc đến đóng phim, Yến Thanh Ti ngập ngừng một lát rồi nói: “Bác… ông ngoại… hình như… không thích con lắm… thì phải?”

Hạ An Lan an ủi cô: “Không phải là ông ngoại không thích con, bây giờ tất cả tâm tư của ông con đang dồn hết cho bà ngoại con, ông con không còn sức lực để quan tâm chú ý đến những người khác nữa. Đợi đến khi bà con tỉnh lại, ông ấy sẽ thích con thôi.”

Yến Thanh Ti không nói gì, gật đầu.

...