...
Ánh mắt ông ta không có tiêu cự gì, nhìn chằm chằm vào thi thể của Tằng Niệm Nhân, như thể anh ta có thể đứng lên bất cứ lúc nào.
Lời của Ngự Trì không biết ông ta có nghe lọt từ nào không?
Nhưng cũng không quan trọng, Ngự Trì vẫn tận tình chuyển hết những lời Hạ An Lan dặn dò cho ông ta nghe.
Lần này anh ta đến chỉ với mục đích đe dọa mà thôi.
Muốn cho Tằng gia hiểu ra vấn đề là đừng có động vào Hạ An Lan.
Ngự Trì nói: “Tằng tiên sinh xin nén bi thương, tôi tin ông là người thông minh nên có thể hiểu được dụng tâm của ngài tổng thống. Đương nhiên, hy vọng nếu ông có thời gian thì nên quản luôn cả con gái mình, tránh để phát sinh chuyện tình tương tự. Xin cáo từ.”
Ngự Trì lại nghĩ tới còn một câu cuối nữa.
“A, còn nữa, tiên sinh là người thông minh, người đã chết rồi, có một số việc ngài tổng thống sẽ không truy cứu, hy vọng Tằng tiên sinh hiểu thấu đáo, đừng cố tái phạm, bằng không, lần sau… sẽ không có cơ hội nữa đâu. Tổng thống cũng không phải người chuyên đi nhặt xác cho người ta, mong Tằng tiên sinh không cần gửi tặng quà nữa.”
Ngự Trì nói xong bèn dẫn người rời đi.
Ra tới cửa, toàn bộ thời gian tới đây còn chưa tới 10 phút, nhưng 10 phút này là đủ làm cho Tằng gia long trời lở đất rồi.
Sau khi thân ảnh Ngự Trì biến mất, ông Tặng ôm ngực phun ra một búng máu, quản gia vội vàng chạy tới đỡ.
Hai mắt ông ta trợn trừng, mắt đỏ ngầu, từ trong cổ họng phát ra tiếng rít: “Hạ An Lan, tôi với ông… không chết không thôi.”
Chuyện tình đau khổ nhất với một người là phải sống trong cảnh đầu bạc tiễn người đầu xanh.
Con của ông ta là người ông ta yêu thương nhất, trút nửa đời tâm huyết vào nó.
Tối hôm qua Tằng Niệm Nhân còn nói chờ trời sáng thì Yến Thanh Ti sẽ trở thành con chó cho nhà bọn họ, bọn họ có thể lợi dụng Yến Thanh Ti để kiềm chế Hạ An Lan.
Lòng ông ta tràn đầy vui mừng, tràn đầy chờ mong, hy vọng con trai có thể cho mình niềm vui bất ngờ. Ông ta vẫn tin tưởng vào năng lực của con mình.
Nhưng giờ đây, trời sáng rồi, một đêm qua đi đúng là thay đổi đến nghiêng trời lệch đất.
Ông ta không nhận được niềm vui bất ngờ nào mà chỉ nhận được nỗi khiếp sợ, còn có cả nỗi đau mất con.
Mà ông ta không thể làm gì, không biết phải làm gì, chỉ có thể… nhìn thi thể con mình, nhìn gương mặt nó vẫn còn đọng lại sự sợ hãi và đau đớn. Ông ta ngay cả một câu phản bác cũng không nói được, ngay cả phẫn nộ cũng không dám bùng nổ trước mặt Ngự Trì.
Vì bọn họ bị người ta đàn áp.
Trong đầu ông Tằng lúc này chỉ có hai chữ “Hạ gia”, “Hạ gia”.
Trong lòng tràn ngập thù hận, trong mắt ông ta, giờ phút này, chỉ cần nghĩ tới bộ dáng của Hạ An Lan là ông ta muốn giết người, muốn bằm thây vạn đoạn.
Bà Tẳng đã tỉnh lại, gục bên thùng, ôm lấy Tằng Niệm Nhân gào khóc: “Niệm Nhân… Niệm Nhân… Con tỉnh lại đi… Niệm Nhân…”
Không bao lâu sau, ông bà nội của Tằng Niệm Nhân cũng tới.
Vừa vào cửa đã nghe tiếng gào thét tê tâm liệt phế của con dâu.
Hai ông bà thấy thi thể của cháu trai thì chỉ biết khóc ngất đi.
Trong nhà rối loạn một trận, đối với bọn họ mà nói, đây chính là chuyện cực kỳ đau khổ.
Sau khi Tằng lão gia tử tỉnh lại, bi thương đã giảm đi rất nhiều.
Lão đã bình thản lại, sai người bố trí tang lễ cho Tằng Niệm Nhân.
Lão gọi: “Thành Dũng, con theo ba vào đây.”
Sau đó, hai người tới thư phòng của ông Tằng.
Tiến vào trong, ông Tằng vừa khóc vừa nói: “Ba, thù này con nhất định phải báo, con nhất định sẽ phá hủy Hạ gia, con muốn Hạ An Lan nợ máu phải trả bằng máu. Không trả thù này, con thề không làm người.”
...