...
Nhạc Bằng Trình bị giải đi, nơi này về cơ bản đã không còn chuyện của Nhạc Thính Phong nữa.
Trước khi đi, Đinh Phù đột nhiên nói: "Cảm ơn anh Nhạc, nếu không nhờ có anh, chắc có lẽ cả đời này tôi sẽ không thể thoát khỏi cái địa ngục đó được mất. Thật sự rất cảm ơn anh!"
Đinh Phù tự nhiên quay ra lấy lòng Nhạc Thính Phong, vì bà ta muốn cho Nhạc Thính Phong biết, bà ta đã không còn chút can hệ nào với Nhạc Bằng Trình nữa rồi, sau này bà ta sẽ không còn liên quan gì tới ông ta nữa. Bà ta mong rằng Nhạc Thính Phong có thể nể tình bà ta tốt xấu gì cũng đã giúp anh giải quyết Nhạc Bằng Trình, sau này nước sông không chạm nước giếng.
Đinh Phù nhận ra, không một ai đối nghịch với Nhạc gia mà có được kết cục tốt cả. Nhạc Bằng Trình là cha ruột của Nhạc Thính Phong đấy, nhưng giờ chẳng phải còn bị cảnh sát dẫn đi sao?
Nếu Nhạc Thính Phong muốn xử lí một người, anh sẽ không cho người đó có cơ hội phản kháng, Nhạc Bằng Trình chính là một ví dụ sống.
Đinh Phù rất sợ Nhạc Thính Phong sẽ tìm bà ta gây chuyện, hôm nay bà ta nói bi thảm như vậy, như thể đã không còn gì hối tiếc, đã hoàn toàn mất hết hi vọng đối với thế giới này rồi. Nhưng trong lòng bà ta kì thật vô cùng sợ chết, nếu không bà ta đã không cố gắng chống đỡ tới hiện tại.
Chỉ cần là một người phụ nữ bình thường, nếu gặp phải loại chuyện như vậy, có lẽ đã tự sát không biết bao nhiêu lần rồi. Nhưng Đinh Phù lại vẫn có thể chịu đựng đến tận bây giờ.
Nhạc Thính Phong cười mỉa mai, anh không nói gì mà đi thẳng.
Anh vẫn luôn biết Đinh Phù là một phụ nữ rất ghê gớm, bà ta có thể khống chế Nhạc Bằng Trình ba mươi năm là đã có thể thấy được thủ đoạn của bà ta lợi hại đến thế nào rồi. Nếu không phải sau đó xảy ra những chuyện như vậy, có lẽ Nhạc Bằng Trình vẫn bị Đinh Phù dắt mũi?
Hôm nay, Nhạc Thính Phong được tận mắt chứng kiến diễn xuất của Đinh Phù, quá chân thật, thật sự rất đáng sợ. Đinh Phù quả thật không phải ngọn đèn đầu đã tắt, chỉ dựa vào diễn xuất của bà ta cũng đủ để cảnh sát tin tưởng.
Người phụ nữ này… anh không thể lơ là cảnh giác được.
Nhạc Thính Phong ngồi trên xe nhìn cảnh sát dẫn Đinh Phù đi nghiệm thương.
Giang Lai hỏi: "Sếp, vậy còn Đinh Mộc Liên với Đinh Cẩm Quỳ thì sao, vẫn chưa thấy bọn họ xuất hiện? Lỡ Nhạc Bằng Trình tìm bọn chúng thì phải làm thế nào?"
"Có Đinh Phù ở đây, bà ta tuyệt đối sẽ không để họ đứng về phía Nhạc Bằng Trình." Đinh Phù rất giỏi khống chế nhân tâm người khác, Nhạc Bằng Trình bức bà ta làm ra những chuyện như vậy, hai đứa con của bà ta không thể không biết. Giờ Đinh Phù muốn lấy lại số tiền mà Nhạc Bằng Trình đang nắm giữ, chỉ cần ông ta vào mà không thể ra nữa, bà ta mới có thể lấy được số tiền đó.
Cho nên, Đinh Phù tuyệt đối không thể để số tiền này bị hẫng mất được.
Nhạc Thính Phong nói: "Chuyện ngày hôm nay không thể lơ là được, cậu phái người đi theo dõi bọn người Đinh Phù cho tôi."
Giang Lai gật đầu: "Vâng!"
"Về nhà đi!"
"Sếp, hiện tại còn chưa đến giờ tan làm, chẳng phải chúng ta nên tới công ty sao?"
"Sếp của cậu không muốn tới công ty đấy được không? Sếp cậu muốn về nhà đấy không được à? Sếp cậu muốn gặp bạn gái đấy, không được hả?"
"Được... được, được..."
Giang Lai thật sự rất hối hận, tự dưng lại ngứa mồm!
Muốn tìm ngược à?
...
Lúc này, trong viện, Hạ Lan phu nhân cũng đã tỉnh lại.
Bà ta có rất nhiều vết thương trên người, hai cánh tay, một cái bị gãy xương, một cái bị đứt dây chằng, hai mắt bị mù tạt chảy vào, vì không rửa kịp thời nên giờ không còn thấy rõ nữa.
Nếu có thể nằm trên giường điều trị vết thương còn đỡ, đằng này không được, bà ta vừa tỉnh dậy thì cảnh sát liền ập tới.
Họ luôn hỏi bà ta làm thế nào liên hệ được Nhạc Bằng Trình giả, mục đích là gì? Yêu cầu bà ta thành thật khai báo mọi tội lỗi của bà ta!
....
...