...
Nhìn thấy cảnh ấy, Quý Miên Miên liền ngây dại, không thể nào...
Suy nghĩ duy nhất trong lòng cô lúc ấy là: con để chồng mình an ủi mẹ không phải để mẹ đào góc tường nhà con đâu nha, nếu mẹ có làm, con cũng sẽ không chút nào đồng tình mà sẽ xông vào tính sổ đó.
Mộ Dung phu nhân ôm chầm lấy Mộ Dung Miên, giống như nghĩ anh là cọng cỏ duy nhất có thể cứu mạng của bà.
Tiếng khóc của bà khiến người nghe cảm thấy vô cùng chua xót, nhưng bản thân Quý Miên Miên hiện lại không thể nào đồng tình được.
Cô cảm thấy vô cùng sốt ruột, muốn xông vào đẩy Mộ Dung phu nhân ra nhưng bác sĩ vẫn đang ở đây, nếu cô làm như vậy sẽ khiến người ngoài thấy kỳ quái.
Bác sĩ cảm khái nói: “Phu nhân thật đáng thương, đứa con này là chỗ dựa duy nhất chống đỡ cho bà ấy.”
Quý Miên Miên cắn môi, không lẽ Mộ Dung phu nhân thật sự nghĩ rằng Mộ Dung Miên là con ruột của bà, vì thế nên mới không khống chế được bản thân mình?
Càng nhìn cảnh Mộ Dung phu nhân khóc đến mức sắp không thở nổi nữa, cô càng cảm thấy ý tưởng này là chuẩn xác.
Dù sao, Mộ Dung phu nhân thật sự yêu thương Mộ Dung tiên sinh, làm sao bà có thể coi trọng Mộ Dung Miên nhanh như thế được?
Quý Miên Miên cúi đầu, suy nghĩ vừa rồi khiến cô cảm thấy thật hổ thẹn, cô cảm thấy mình thấy đáng khinh, tại sao lại có thể nghĩ như vậy chứ.
Mộ Dung phu nhân thật đáng thương, vì bi thương quá đỗi mà thần trí không còn minh mẫn, thế nên mới có thể quên mất chuyện đứa con thực sự của mình đã chết, thêm vào đó, gương mặt của Mộ Dung Miên giả mạo này với đứa con của bà lại vô cùng giống nhau, bà có nhận lầm cũng không phải chuyện kì quái gì.
Quý Miên Miên thở dài, đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa.
Mộ Dung Miên bị Mộ Dung phu nhân ôm chặt cũng bất động, không hề nhúc nhích.
Bác sĩ thấy có điểm kì lạ, nếu là người bình thường, giờ phút này hẳn phải là ôm lấy mẫu thân của mình an ủi rồi.
Quý Miên Miên vô tình trông thấy biểu hiện nghi ngờ trên gương mặt bác sĩ, lại nhìn sang tư thế của Mộ Dung Miên liền lập tức đoán ra, vội vàng nói: “Không ổn rồi, kể từ lần trước bị ngã ngựa, thân thể Randy còn chưa khôi phục lại hoàn toàn, giờ mẹ tôi lại ôm cổ anh ấy chặt như vậy, bác sĩ, ông xem mặt anh ấy hình như đỏ lên rồi...”
Bác sĩ cũng để ý thấy gương mặt Mộ Dung Miên quả thực hơi đỏ, ông ta không hề nghi ngờ, liền lập tức tiến tới: “Phu nhân, trước hết buông ra đã... thiếu gia Randy sắp không thể thở được rồi.”
Quý Miên Miên dùng sức, mạnh mẽ gỡ tay của Mộ Dung phu nhân, giải cứu Mộ Dung Miên thoát ra, anh liền ôm cổ ho khan vài tiếng.
Để ngăn cản bà tiếp tục ôm lấy Mộ Dung Miên, Quý Miên Miên lại gần, giữ chặt tay của Mộ Dung phu nhân, nói: “Mẹ, con biết người rất thương tâm, mẹ, không sao, ba đi rồi, người còn có con, có Randy, chúng con đều ở bên mẹ, mẹ hãy yên tâm.”
Mộ Dung phu nhân mắt đẫm lệ, nhìn Quý Miên Miên nói: “Đúng vậy, còn có các con, các con...”
Quý Miên Miên sửng sốt, thế này... Không lẽ bà ấy cho rằng chồng cô là con ruột của bà, cũng đem cô con dâu giả mạo là cô trở thành người thân luôn rồi?
Chuyện này có vẻ không khoa học chút nào đi?
Quý Miên Miên nghi hoặc, tuy nhiên cảm xúc ấy cô cũng chỉ giữ chặt trong lòng: “Mẹ, hẳn là ba hy vọng sau khi ba đi rồi, mẹ có thể tiếp tục sống tốt, không cần quá đỗi bi thương.”
Vừa rồi cô thoáng nhìn thấy Mộ Dung Chí Hoành để lại cho Mộ Dung phu nhân một phong thư, trên đó viết, nếu có một ngày ông ấy ra đi, hy vọng bà có thể tiếp tục sống thật hạnh phúc – vui vẻ.
Đôi mắt Mộ Dung phu nhân sưng đỏ, bà nhắm mắt lại, nước mắt theo khoé mắt không ngừng chảy xuống.
Bà lẩm bẩm nói: “Mẹ thật sự hối hận, nếu mẹ có thể chủ động hỏi ông ấy, nếu chịu lắng nghe ông ấy sớm một chút thì tốt rồi...”
Quý Miên Miên thở dài, trên đời này làm sao có nhiều chữ “nếu” như vậy.
Tất cả mọi chuyện nếu đều biết trước như vậy thì đã không làm, nếu thời gian có thể quay trở lại, trên đời này cũng sẽ không nhiều chuyện tiếc nuối đến vậy.
...