...
Gương mặt mệt mỏi của Hạ lão gia tràn đầy khiếp sợ, phải mất một lúc lâu sau ông mới phản ứng lại được. Ông giật lấy tờ giấy xét nghiệm, trên đó có ghi rõ độ tương thích của ADN, còn có một dòng kết luận xác nhận hai người có quan hệ thân nhân.
Không ngờ con bé lại là thật... thật sự là... con gái của Tiểu Ái! Tiểu Ái...
Hạ lão gia nhớ tới niềm vui bất ngờ từ bốn mươi năm trước, đó là khi Tiểu Ái ra đời, nhớ tới bộ dạng ngây thơ đáng yêu của con gái ông, nhớ tới lần đầu con bé gọi ông một tiếng “ba”... ông không cầm được nước mắt, nhớ tới tai họa năm ấy, trận hỏa hoạn đó đã phá hủy cả gia đình ông...
Cả người Hạ lão gia run lên, cánh tay cầm tờ xét nhiệm cũng không ngừng run rẩy, cặp mắt tràn đầy tơ máu, ngân ngấn nước.
Ông lão nghẹn ngào: "Thật sự... thật sự là con gái của Tiểu Ái sao? Năm ấy con bé thật sự không hề chết..."
Vành mắt Hạ An Lan cũng phiếm đỏ, ông nói: "Đúng vậy, không chết. Đứa trẻ bị thiêu chết năm ấy không phải là Tiểu Ái, khi ấy khoa học kĩ thuật chưa được phát triển, chúng ta cũng không cách nào tra rõ chuyện này, cho nên... Sau đó, Tiểu Ái bị lưu lạc bên ngoài, cuối cùng được một đôi vợ chồng già ở ngoại thành Lạc Thành nhận nuôi. Lớn lên con bé được gả cho Yến Tùng Nam, nhưng đó lại là một tên chẳng ra gì... Khi Tiểu Ái mang thai, gã đã lên thành phố rồi lấy thêm con gái của một gia đình giàu có..."
Hạ An Lan cố gắng đè nén nỗi chua xót cùng đau khổ trong lòng, nói tiếp: "Ba, Tiểu Ái là đứa con mà ba yêu thương nhất, con gái ba ở bên ngoài phải chịu biết bao đau khổ, con bé chưa có lấy một ngày hạnh phúc, ngay... ngay cả khi chết cũng bị người đời bêu rếu. Cả đời em gái con đều bị người ta ức hiếp, giờ nó cũng chỉ để lại mình Thanh Ti, đây là đứa trẻ duy nhất của gia đình chúng ta, chúng ta có nên đem tất cả những gì chúng ta không thể dành cho em con để bù đắp cho Thanh Ti không? Chúng ta đã bỏ lỡ quá nhiều…"
Hôm nay, khi ông nghe thấy Hạ Như Sương nói Du Hí là đứa nhỏ duy nhất trong nhà, trong lòng ông bùng lên một ngọn lửa tức giận không cách nào đè nén lại được.
Du Hí là cái thá gì? Nó có thể bì được với Thanh Ti sao?
So với Thanh Ti, Hạ Như Sương có gì mà phải tủi thân với ấm ức? Những thứ mà Hạ gia cho cô ta, cô ta có trả đến mấy kiếp cũng không đền đáp hết được, cô ta còn muốn thế nào nữa?
"Ba, Du Hí không phải là người nhà chúng ta, nó là người của Du gia, từ nhỏ tới lớn nó không hề thiếu yêu thương, không thiếu bất cứ thứ gì. Nhưng Thanh Ti thì khác, những chuyện mà con bé phải trải qua... còn khó khăn hơn ba tưởng tượng gấp ngàn vạn lần. Một đứa trẻ chỉ là con của con nuôi nhà mình, không hề có bất cứ quan hệ máu mủ gì mà được bưng bế lên tận trời, nhưng còn đứa nhỏ của chúng ta thì sao, bao năm nay nó đã phải nếm trải biết bao đau khổ cùng cực của thế gian... Ba không thấy nực cười lắm à?”
Hạ An Lan tuôn ra một tràng những phẫn uất trong lòng mình, ông chỉ muốn bù đắp hết mọi thứ cho Thanh Ti.
Nhưng hôm nay, khi nghe Hạ Như Sương nhắc tới Du Hí, nói nó là đứa trẻ được bà ngoại thương yêu nhất, ông bỗng thấy căm phẫn vô cùng. Ông cũng không biết tại sao lại như vậy, giờ nghĩ kĩ mới nhận ra, ông cảm thấy, chính Du Hí đã cướp hết mọi thứ của Thanh Ti.
Nếu như tất cả những chuyện đó không xảy ra, Thanh Ti mới là công chúa nhỏ của gia đình này, mới là người được tất cả mọi người yêu thương, cưng chiều.
Khi Hạ Như Sương thản nhiên nói ra những lời như vậy, cô ta không hề nghĩ tới cảm nhận của Thanh Ti sao?
Hạ lão gia nước mắt giàn giụa: "Nhất định... nhất định phải bù đắp đầy đủ cho con bé. Chúng ta không tìm được Tiểu Ái khi còn sống, nhưng ít nhất còn có thể tìm thấy Thanh Ti. Mẹ con, mẹ con... nếu như bà ấy biết được chuyện này, nhất định bà ấy sẽ khỏe lên, nhất định là vậy... Bà ấy mà không nhìn thấy Thanh Ti chắc sẽ luyến tiếc lắm."
...