Chương 1450: Nhiên hay Quý Miên Miên, mà là chúng ta… Nó… có lẽ muốn tuyên bố với em là nó đã về!”


...

NẾU CON XẢY RA CHUYỆN KHÁC NÀO MUỐN LẤY MẠNG GIÀ CỦA MẸ

Sắc mặt Nhạc Thính Phong cực kỳ nghiêm túc: “Anh cũng cảm thấy như thế, có thể hắn cũng chính là người tiết lộ tin tức cho bên truyền thông…”

Nhạc phu nhân nghe vậy thì sợ hãi: “Thanh Ti à, lời các con nói đáng sợ quá, sau này con đừng có đi ra ngoài nữa. Con nói xem, nếu con xảy ra chuyện thì chẳng khác nào lấy đi cái mạng già này của mẹ cả.”

Yến Thanh Ti giữ chặt tay Nhạc phu nhân: “Mẹ, không sao đâu, mẹ yên tâm, không phải giờ chúng ta có người của bác bảo vệ sao? Mẹ yên tâm, sau này ngoại trừ tới bệnh viện kiểm tra, con sẽ không đi ra ngoài nữa.”

Nhạc phu nhân gật đầu: “Đúng đúng, cứ thế đi…”

Nhạc Thính Phong nói: “Về nhà trước. Anh sẽ cho người đi thăm dò chuyện này. Nếu hắn đã về, lại còn ở Lạc Thành, anh không tin không tìm được hắn.”

Nhạc Thính Phong quay đầu bảo lái xe rời khỏi bệnh viện.

Hiện trong lòng anh đang thầm mắng, mẹ nó, lúc trước sao không đâm cho thằng oắt đó một đao chứ?

Cứ giết chết tên nhóc đó là được rồi, giờ để nó sống lại, quay về đe dọa cả nhà anh thế này.

Nhạc phu nhân cầm lấy tay Yến Thanh Ti, liên tục bảo cô không phải sợ.

Yến Thanh Ti cười nói: “Mẹ, con không sợ, con chỉ đang nghĩ tới một chuyện… Ngày đó con đưa Miên Miên tới bệnh viện để khám bệnh mất ngủ, lúc con đi ra gặp Yến Minh Châu, lúc đó con cũng không để ý lắm, giờ ngẫm lại… Lúc đó cô ta rất kích động, lúc nhìn con, ngoại trừ sợ hãi thì còn có chút hốt hoảng. Sao cô ta phải hốt hoảng chứ? Lúc ở Dung Thành, khi tha cho cô ta, con đã nói rằng chỉ cần cô ta không tiếp tục làm ra điều dại dột thì con sẽ tha cho cô ta rồi mà.”

“Con đang nghĩ, có phải cô ta từ một thành phố ở ở tít biên giới Tây Bắc về Lạc Thành là để gặp Yến Minh Tu hay không? Con không tin cô ta hiếu thuận tới mức về tận đây viếng mộ cha mẹ.”

Nhạc Thính Phong nói: “Chuyện này em nên nói sớm một chút mới đúng. Nhưng em nói không sai, cô ta tới đây chắc chắn là để gặp Yến Minh Tu, dù sao đó cũng là em trai duy nhất của cô ta.”

Yến Thanh Ti cũng cảm thấy hối hận: “Lúc ấy ai mà nghĩ được nhiều thế. Em đã quên thằng nhóc Yến Minh Tu này lâu rồi.”

“Đừng lo, không có việc gì, hẳn là hắn cũng không gây ra được quá nhiều phiền phức đâu.”

Yến Thanh Ti hỏi anh: “Anh nói xem, những nguy hiểm xảy ra gần đây có phải liên quan tới nó không?”

“Cũng có thể. Về nhà gọi điện cho bác một chút, ở bên này anh sẽ sắp xếp người điều tra.”



Yến Minh Tu lái xe theo ở đằng sau, khoảng cách rất xa, tốc độ cũng rất tùy ý, không khác nào người đi đường bình thường, nhìn không có gì khả nghi cả.

Trên mặt Yến Minh Tu nở một nụ cười lạnh lẽo: “Yến Thanh Ti… Có phải nghe thấy giọng tôi, chị rất kinh ngạc đúng không?”

“Đương nhiên là chị phải kinh ngạc rồi, bởi vì chị có tật giật mình. Chị hại tôi thiếu chút nữa chết đi, hại tôi tan cửa nát nhà, sao chị không chột dạ cơ chứ?”

“Tôi rất muốn chị chết sớm một chút, nhưng giờ tôi đổi chủ ý rồi, tôi muốn chơi đùa với chị một chút… Tôi muốn tra tấn chị, tra tấn người bên cạnh chị, tôi muốn nhìn xem chị có thể giết tôi thêm một lần nữa hay không?”

Yến Minh Tu đạp chân ga, chiếc xe lao mạnh về phía trước, liên tiếp vượt các xe trước mặt.



Sau khi về nhà, Nhạc Thính Phong không được nghỉ ngơi một khắc, lập tức ra khỏi nhà.

Yến Thanh Ti gọi điện cho Hạ An Lan, nói về chuyện của Yến Minh Tu. Cúp điện thoại rồi, cô cầm di động trong tay, vẻ mặt đăm chiêu.

Nhạc Thính Phong về tới công ty, gọi Giang Lai và Khúc Kính tới văn phòng của mình, sai hai người lập tức phát động lực lượng ở Lạc Thành, mặc kệ là hắc hay bạch, toàn lực tra tung tích của Yến Minh Tu.

Nhất định phải lôi thằng oắt giả thần giả quỷ này ra ánh sáng.

...