...
Lúc đầu Yến Tùng Nam chết, Diệp Thiều Quang cũng rất kinh ngạc, anh ta lập tức bảo Diệp Linh Chi đến lĩnh thi thể của Yến Tùng Nam về, sau khi khám nghiệm tử thi, kết quả hình như là cắt cổ tay tự sát.
Diệp Thiều Quang lúc đó liền biết Yến Thanh Ti nhất định sẽ cho rằng anh ta giết Yến Tùng Nam, lúc đó anh ta nghĩ, hiểu lầm thì cũng chẳng sao, hy vọng mọi chuyện sẽ dừng ở đây. Nhưng đến hiện tại, Diệp Thiều Quang mới phát hiện có lẽ còn lâu mới kết thúc được chuyện này.
Cái chết của Yến Tùng Nam, có lẽ không chỉ để bảo vệ Diệp Linh Chi mà còn vì che đậy những bí mật khác.
Những gì Diệp Thiều Quang nói mang đến cho Yến Thanh Ti một chấn động vô cùng to lớn, cô kinh ngạc nhìn Diệp Thiều Quang.
Diệp Thiều Quang nói: “Nhạc phu nhân xảy ra chuyện đối với cô mà nói chắc là một đòn cảnh cáo. Mỗi một người bên cạnh đều có vài người mà mình trân trọng quý mến, hoặc thứ mà mình để ý, lần này là may mắn, lần sau, nếu như đã mất đi thì làm sao có thể tìm lại được? Yến Thanh Ti, tôi không muốn làm kẻ địch với cô, nhưng… thù hận trong lòng cô, lệ khí trên người cô cũng nên tán đi đôi chút rồi.”
Yến Thanh Ti không nói gì, trong đầu cô không ngừng lặp lại câu nói đó của Diệp Thiều Quang, Yến Tùng Nam không phải do anh ta giết, vậy thì là ai?
Lần này Yến Minh Châu được thả ra khỏi bệnh viện tâm thần rồi đưa đến Hải Thành lại là ai làm?
Diệp Thiều Quang thấy Yến Thanh Ti căn bản không để những gì anh nói vào trong lòng, anh ta lắc đầu, thôi, những gì nên nói thì đã nói rồi, nếu như cô ta còn muốn đi đến tận cùng, vậy thì mặc kệ cô ta thôi.
Diệp Thiều Quang muốn quay đi, đúng lúc anh ta nhìn thấy Quý Miên Miên đang lườm anh ta, cả người đang trong tư thế đề phòng, giống như một con sư tử con, bất kì lúc nào cũng chuẩn bị lao lên, cắn cho anh một phát.
Khoé miệng của Diệp Thiều Quang khẽ cong lên, cảm giác về nụ hôn tối ngày hôm đó bỗng nhiên trở nên đặc biệt rõ ràng.
Tâm tình có chút buồn bực của Diệp Thiều Quang đột nhiên có đôi chút vui vẻ.
“À đúng rồi, cô trợ lý này của cô cũng thú vị lắm.”
Diệp Thiều Quang rút từ trong túi áo một cái danh thiếp, mặt sau có viết số phòng trong khách sạn, đi đến trước mặt Quý Miên Miên, nhét vào trong cái túi nhỏ trước ngực áo phông của cô, anh ta ghé sát vào tai cô thì thầm: “Tôi đã đổi phòng rồi, muốn đến ngủ với tôi, tôi rất hoan nghênh.”
Quý Miên Miên trừng mắt lườm anh: “Anh… anh…” Diệp Thiều Quang giơ tay lên vuốt vuốt sợi tóc rơi xuống bên thái dương của Quý Miên Miên, đôi môi mỏng nhếch lên, quay người đi mất.
Khuôn mặt Quý Miên Miên bắt đầu hồng rực lên, nhưng xung quanh đều có người, cô không tiện động thủ.
Nữ thần dạy làm chuyện xấu, không thể để người ta biết được.
Quý Miên Miên nhìn thấy Diệp Thiều Quang nghênh ngang đi mất, cô siết chặt nắm đấm. Mẹ nó, cô đã bảo là khi nào gặp lại anh ta sẽ quật cho anh ta một phát nữa, lần trước thế mà dám đuổi cô đi.
Quý Miên Miên thấy Yến Thanh Ti vẫn cứ đứng đó nghĩ ngợi, Tiểu Từ chạy đi mua nước chưa về.
Quý Miên Miên nói với Yến Thanh Ti: “Chị, chị đi nghỉ ngơi một lát trước đi đã, một chốc nữa em sẽ về.”
Quý Miên Miên nghĩ, đạo diễn bảo nghỉ ngơi một lát, không bao lâu sau sẽ lại tiếp tục quay tiếp, chị Thanh Ti nhất định không đi đâu cả đâu, cô phải đi dạy cho cái tên yêu nam họ Diệp đó một bài học mới được.
Quý Miên Miên vội vã đuổi theo Diệp Thiều Quang.
Đuổi đến nơi thì vừa hay thấy Diệp Thiều Quang lên xe, cô nhanh chóng chạy thêm vài bước cản xe của anh ta lại.
Diệp Thiều Quang nhìn nhìn, khuôn mặt của Quý Miên Miên vì chạy vội càng trở nên đỏ hồng, chỉ cần cử động, bộ ngực lại đong đưa, anh ta đưa tay lên sờ sờ khoé môi, không ngờ cô nàng này cũng nóng bỏng phết.
Quý Miên Miên giơ tay lên gõ cửa kính xe.
Qua một lúc lâu sau Diệp Thiều Quang mới từ từ hạ kính xe xuống, anh ta lạnh nhạt liếc Quý Miên Miên một cái: “Có việc gì?”
Quý Miên Miên ngoắc ngoắc tay: “Anh xuống đây, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
...