Chương 780: Để tôi giết chết bà thì mà mới vui sao?


...

Chương 780 ĐỂ TÔI GIẾT CHẾT BÀ THÌ MÀ MỚI VUI SAO?



G

ò má Hạ Lan phu nhân giật giật mấy cái, nhưng rất nhanh phản ứng lại, làm bộ thân thiết nói: "Bà nhìn xem, bao nhiêu năm rồi mà bà vẫn trẻ con như vậy? Chúng ta quen nhau biết bao năm, mặc dù tôi đã làm một chút chuyện có lỗi với mà nhưng... cũng không làm gì quá đáng, bà đừng so đo với tôi như vậy chứ? Ba của Phương Niên cũng nói tôi nhiều ngày rồi, chị thân yêu, đừng giận em nữa mà."

Nhạc phu nhân mặt đầy chán ghét: "Đừng, đừng, đừng, đừng có làm thân với tôi, những chuyện tốt bà làm với tôi còn ít sao? Cái gì mà không quá đáng, chẳng lẽ phải chờ bà làm ra chuyện gì quá đáng rồi tôi giết chết bà thì bà mới vui sao?... Nói thẳng ra là trước nay tôi để bà tự đắc quá rồi, nhà mẹ đẻ tôi là ai? Nhà mẹ đẻ là gì? Đừng có mà thấy sang bắt quàng làm họ, bà muốn tự nâng cao thân phận mình nhưng tôi thì không muốn tự hạ thấp mình đâu."

Nhạc phu nhân kéo tay Yến Thanh Ti đi, còn nói với cô: "Thanh Ti à, có vài người con phải nhìn cho rõ, thân phận thì thấp kém, làm người thì đê tiện, vậy mà còn giả vờ như mình là Thánh mẫu. Con đừng như bác, ăn thiệt biết bao nhiêu lần.”

Yến Thanh Ti gật đầu: "Vâng, con nhớ rồi."

Nhạc phu nhân kéo tay Yến Thanh Ti rời đi, vẫy tay để Nhạc Thính Phong tự chơi một mình.

Hạ Lan Tú Sắc vẫn luôn yên lặng đứng phía sau Hạ Lan phu nhân nhỏ giọng nói: "Mẹ... mẹ không nên tức giận."

Hạ Lan phu nhân hất cằm lên, cười lạnh một tiếng: "Giận, tại sao mẹ phải giận? Hôm nay mẹ cực kì vui, cứ để cho bà ta phách lối đi, để xem lát nữa bà ta khóc như thế nào."

Hạ Lan Phương Niên nghe thấy vậy, lập tức cảm thấy không ổn: "Mẹ, mẹ muốn làm gì?"

Hạ Lan phu nhân vuốt nhẹ tóc mai một cái, nói: "Làm cái gì là làm cái gì?"

"Lời vừa rồi của mẹ là có ý gì?"

Hạ Lan phu nhân cười dịu dàng với anh ta một cái: "Mẹ nói cái gì sao? Chắc con nghe nhầm rồi con trai!"

Hạ lan Phương Niên cho rằng mẹ anh ta thật lòng muốn làm lành với Nhạc phu nhân cho nên mới mặt dầy mà đem Hạ Lan Tú Sắc tới mời, ai mà ngờ được mẹ anh lại... ngu xuẩn như vậy.

Hạ Lan Phương Niên cảm thấy đau khổ, lại một lần nữa anh bị mẹ mình lợi dụng. Bà lợi dụng một chút giao tình còn sót lại giữa anh và Nhạc Thính Phong để mời Nhạc phu nhân tới.

"Mẹ, mẹ có thể lợi dụng con cũng không sao, nhưng mẹ muốn để quan hệ của Nhạc gia với Hạ Lan gia bị phá nát sao? Rốt cuộc mẹ muốn làm gì?”

Trong nháy mắt, biểu tình trên mặt Hạ Lan phu nhân trở nên dữ tợn; "Mày thì biết cái gì, cả ngày chỉ biết thương nhớ một con kĩ nữ. Mày nhìn xem mày có giống con trai tao không? Bây giờ mày cũng sắp thành một thằng vô dụng rồi."

Hạ Lan Tú Sắc cắn môi: "Mẹ đừng nói anh hai như vậy, bây giờ anh ấy là luật sư, rất lợi hại, khắp Lạc Thành ai cũng bảo anh hai là luật sư giỏi nhất. Anh hai không phải... vô dụng như mẹ nói."

Hạ Lan phu nhân “hừ” lạnh một tiếng: "Hai chúng mày chẳng có đứa nào giống tao. Chuyện hôm nay đã sắp xếp xong xuôi rồi, chúng mày mà phá hỏng chuyện tốt của mẹ thì đừng hòng mẹ tha cho."

Hạ Lan Tú Sắc hoảng sợ, kéo tay Hạ Lan Phương Niên nói: "Anh... mẹ... mẹ không phải cố ý nói như vậy, là do mẹ giận quá..."

"Anh thấy hình như mẹ điên rồi." Hạ Lan Phương Niên lạnh mặt, cúi đầu nói: "Tú Tú, bình thường em hiểu mẹ nhất, nói cho anh biết hôm nay mẹ muốn làm gì?"

Hạ Lan Tú Sắc lắc đầu: "Em... em không biết, mẹ không nói cho em."

"Tú Tú, em thật sự không biết gì sao?" Hạ Lan Phương Niên lại hỏi một câu.

...