Chương 1170: TÂM TRẠNG CỦA BÁC KHÔNG TỐT, MỌI NGƯỜI PHẢI CHỊU TỘI THÔI


...

TÂM TRẠNG CỦA BÁC KHÔNG TỐT, MỌI NGƯỜI PHẢI CHỊU TỘI THÔI

"Đi thôi."

"Về Hạ gia hay về khách sạn?"

Nhạc Thính Phong nghĩ nghĩ: "Khách sạn đi, giờ mọi người trong Hạ gia chắc cũng đều đi nghỉ hết cả rồi."

Trên đường, Yến Thanh Ti cứ nhăn nhó mặt mày hỏi: "Mẹ bọn mình vẫn chưa nghĩ thông à? Tâm tình của bác em mấy ngày nay xấu lắm, đứng xa cũng có thể cảm nhận được sự lạnh lùng toát ra từ trên người ông ấy, Ngự Trì cũng bị cảm luôn rồi kia kìa."

Hai ngày nay không ai trong Hạ gia được sống yên cả, Hạ An Lan thản nhiên áp chế khiến mọi người cứ phải cẩn thận từng li từng tí, sợ chọc giận ông.

Nhạc Thính Phong lắc đầu: "Thật ra mẹ anh là một người có tính cách đà điểu, càng ép bà, đầu bà càng cắm sâu xuống đất, cứ để mẹ từ từ suy nghĩ đi."

Yến Thanh Ti chống cằm nói: "Anh nói xem, liệu có phải mẹ... bà ấy căn bản không hề thích bác em không? Chẳng lẽ từ đầu tới cuối đều là do em làm sai à?"

Nhạc Thính Phong cười cười: "Trước đây anh cảm thấy có lẽ mọi người đều muốn họ ở bên nhau mà quên không nghĩ tới cảm nhận của mẹ, nhưng giờ anh nghĩ khác rồi, mẹ chồng em... hình như cũng có ý đó đấy."

Yến Thanh Ti lặng im, bỗng “ting” một cái: "Nói vậy là thế nào?"

"Đừng vội, nghe anh nói. Tính khí mẹ anh thế nào anh hiểu rõ hơn ai hết, nếu bà ấy không có ý đó thì đã chạy từ lâu rồi. Giờ mình cũng đã đăng kí kết hôn, con dâu cũng bắt được rồi, hơn nữa cũng đâu có ai ngăn cản bà ấy, bà ấy muốn đi lúc nào mà chẳng được. Nhưng mẹ đã mấy lần nói muốn đi mà cũng đã đi đâu. Lúc đầu anh còn tưởng mẹ luyến tiếc gì hai đứa mình cơ, nhưng hiện tại anh thấy như không phải, trong lòng mẹ thật ra cũng có hảo cảm với bác rồi."

Yến Thanh Ti gật đầu, quả nhiên vẫn là con đẻ có khác.

"Vậy... tại sao mẹ lại không đồng ý chứ? Sợ chúng ta cười nhạo bà sao? Hay vì bà vẫn có chứng sợ hãi hôn nhân, nếu là vì chuyện này, hai người có thể ở với nhau trước, không vội kết hôn mà."

Nhạc Thính Phong lắc đầu: "Chuyện này chưa chắc. Thế này đi, đợi trời sáng anh thử tìm mẹ nói chuyện xem thế nào."

"Thế anh phải hỏi cho rõ nhé, nếu không đối với một người ngang ngược như bác, em không biết ông ấy sẽ nghĩ ra cách gì hay đâu?”

"Biết rồi, yên tâm đi."

...

Lạc Thành, Bích Lan Đình, Diệp Thiều Quang ngồi song song với Hạ Lan Phương Niên, hai người ngồi đối diện với Diệp Húc Quang.

Diệp Thiều Quang cầm chiếc nhẫn trên bàn lên: "Chắc chắc là cái này chứ?"

Diệp Húc Quang toát mồ hôi đầy đầu, gật đầu lia lịa: "Chính là cái này, chắc chắn không sai đâu."

Diệp Thiều Quang ước chừng chiếc nhẫn, hơi nặng, trông cũng chẳng đẹp mắt, chẳng ai ngờ được chiếc nhẫn này từng là một sợi dây chuyền.

Diệp Húc Quang nuốt nước bọt: "Thiều Quang, cậu xem, thứ cậu cần tôi cũng đã lấy được cho cậu rồi, liệu phải chăng cậu cũng... thả tôi được rồi không?"

Diệp Thiều Quang nhét nhẫn vào trong túi: "Tất nhiên rồi."

"Vậy... vậy, tôi... tôi đã có thể đi được chưa?"

Diệp Thiều Quang: "Xin cứ tự nhiên."

Diệp Húc Quang cuống cuồng chạy ra ngoài.

Người đi rồi, Hạ Lan Phương Niên cầm ly rượu lên: "Hắn không thể chết, nếu hắn chết rồi, ai sẽ gánh tội thay cho anh?"

Diều Thiều Quang dựa ra đằng sau: "Chẳng phải còn có cha hắn sao? Dù sao chuyện này cũng do hai cha con bọn họ làm, ai cũng như nhau cả thôi."

Hạ Lan Phương Niên gật đầu: "Được, vậy anh cứ sắp xếp đi, tôi sẽ đến làm chứng."

Diệp Thiều Quang đứng dậy: "Nhẫn tôi cầm đi nhé, sau khi làm xong tôi sẽ báo lại với cậu."

"Được!"

Diệp Thiều Quang vốn định đi rồi, nhưng thấy Hạ Lan Phương Niên ngồi uống rượu một mình, anh lại ngồi xuống: "Cậu không định về hả?"

Hạ Lan Phương Niên nói: "Uống rượu rồi không tiện lái xe, tối nay chắc tôi ở đây thôi."

"Tìm người lái hộ đi, không thì để tôi đưa cậu về."

"Cảm ơn, không cần đâu."

"Đừng khách khí với tôi, nói ra thì nếu không phải vì cậu làm luật sư cho tôi, tôi cũng chưa được ra sớm như vậy đâu. Đi thôi, tôi đưa cậu về."

...