...
Một người phụ nữ từ sau tiến lên, hét: “Anh làm cái gì thế hả? Không phải anh muốn bắt cóc con tôi chứ?”
“Trước sau đều có người, tôi làm sao bắt được con cô?”
“Vậy anh… muốn làm gì? Anh mau thả con tôi ra.”
Nhạc Thính Phong dùng sức mở tay của đứa nhỏ ra, trong tiếng chửi bậy của người đàn bà và tiếng khóc của thằng oắt, Nhạc Thính Phong móc ra từ tay nó một cái kim tiêm nhỏ, dài ba, bốn cm, nếu không nhìn kỹ thì căn bản không thấy được.
Nhạc Thính Phong cười lạnh: “Cầm vật nguy hiểm thế này… còn chạy lung tung giữa bao người, không tốt đâu.”
Đám người xung quanh đang chỉ trích Nhạc Thính Phong, nhìn thấy thế thì im bặt. Mẹ nó, cái kim đó thử đâm vào mình một chút xem nào, đau kinh lên ấy chứ?
Người đàn bà vẻ mặt lấm lét, liền bênh con mình: “Cái này… Thì… Chỉ là thằng bé con ham chơi, anh người lớn sao còn so đo với nó thế?”
Nói xong liền lôi kéo con đi.
Nhạc Thính Phong cũng không ngăn lại, chỉ liếc mắt về phía một chiếc xe ở không xa, ra hiệu.
Người trên xe đi xuống, đuổi theo mẹ con nhà kia,
Nhạc Thính Phong thu hồi chiếc kim tiêm, mua đồ rồi về xe.
Anh cũng không tin đây chỉ là trò nghịch ngợm của trẻ con, người lớn nào có thể tình nguyện cho chiếc kim ấy đâm vào người, mẹ nào nhìn thấy con cầm kim tiêm mà lại không hề kinh ngạc.
Có người đi tới, gõ cửa xe của Nhạc Thính Phong, anh đưa kim tiêm cho anh ta: “Mang đi xét nghiệm.”
Người bên ngoài tiếp nhận lấy: “Vâng. Đã khống chế được người rồi.”
Nhạc Thính Phong gật đầu, kéo cửa kính xe lên, lái xe rời đi.
…
Nhạc phu nhân bảo Yến Thanh Ti nghỉ ngơi đi, hôm nay cô đã bị sợ hãi rồi.
Nằm ở trên giường, cô không ngủ được, nghĩ tới Yến Minh Tu, trong lòng cô vô cùng bất an.
Cuối cùng, cô ngồi dậy, cầm lấy di động, do dự hồi lâu mới căn răng bấm gọi một dãy số.
Chuông đổ hồi lâu, Yến Thanh Ti đã định buông tay.
Ngay lúc đó, điện thoại được kết nối, thanh âm của đối phương rất vui vẻ: “Thân ái, lâu rồi cô chưa gọi điện cho tôi, gần đây cô thế nào?”
Yến Thanh Ti do dự rồi nói: “Nhận người thân, kết hôn, có con, sống, ngày nào cũng thấy phong phú và hạnh phúc. Còn anh?”
“Tôi… vẫn là bộ dáng già nua, nhàm chán, nhàm chán, nhàm chán…”
Ánh mắt Yến Thanh Ti bình tĩnh nhìn đồng hồ trên tường, cô hỏi: “Nhàm chán? Anh sẽ nhàm chán ư? Anh không phải… vẫn luôn là người biết tìm việc vui cho người khác sao?”
Đối phương thở dài một tiếng: “Đúng thế, tôi là người luôn biết tìm việc vui mà làm, nhưng hiện tại tôi không biết tìm việc gì có thể làm tôi vui vẻ cả.”
Yến Thanh Ti đột nhiên hỏi: “Yến Minh Tu… Anh còn nhớ nó không?”
“Nhớ. Hắn được mẹ đẻ đưa tới nước M trong trạng thái người thực vật, sao thế? Sao đột nhiên cô lại nhắc tới hắn?”
Yến Thanh Ti nheo mắt lại: “Nó về nước rồi.”
Đối phương kinh ngạc: “Cái gì?”
Yến Thanh Ti nhắc lại: “Tôi nói là… Hắn về nước rồi!”
Người bên kia điện thoại kêu lên: “Không thể nào… Sao hắn có thể…”
Yến Thanh Ti hỏi: “Bao lâu rồi anh không chú ý tới nó?”
Người bên kia nói bằng giọng áy náy: “Này, thân ái, xin lỗi cô, tôi không cố ý đâu, tôi là… thấy nhàm chán quá, không nghĩ một người thực vật sẽ tỉnh lại được… Không làm tốt chuyện cô ủy thác cho tôi, cô không giận tôi chứ?”
Yến Thanh Ti cúi đầu, nói: “Không đâu… Đương nhiên là không rồi…”
Trầm mặc một chút, cô hỏi: “Chúng ta… vẫn là bạn chứ?”
Trong lòng cô đang thầm nói, tôi chỉ nói nó về nước, cũng không nói là nó đã tỉnh, sao anh lại biết nó đã tỉnh?
...