...
Trên người bà có chỗ nào phát ra tín hiệu vui vẻ? Dì Bội Uyển, dì đừng vì con trai dì mà nói điêu thế chứ?
Trong lòng Nhạc phu nhân đang nghiến răng nghiến lợi, nếu không phải vì hôm nay tới đây xin cưới, nếu không phải vì ông ta là Tổng thống, còn lâu bà mới nhẫn nhịn như thế này.
Yến Thanh Ti đẩy Nhạc phu nhân: "Bác gái, ngồi xuống đã... Không sao đâu, sợ cái gì, bác con cũng có nói gì đâu, đúng không?"
Nhạc phu nhân len lén liếc về phía Hạ An Lan một cái, thấy ánh mắt ông ta đang hướng thẳng về bà, lập tức nghiêng đầu tránh đi.
Hạ lão thái thật vui vẻ, nói chuyện với mọi người rất lâu, Nhạc phu nhân thì ngồi đâu cũng không thấy thoải mái.
Nhạc Thính Phong vẫn luôn nháy mắt với Nhạc phu nhân, mẹ nói đi, nhanh nói đi nha!
Mục đích hôm nay tới đây là để xin cưới, chuyện này dù sao cũng phải là do mẹ ruột tới nói, nếu để bác cả nói thì không được thích hợp lắm.
Nhạc phu nhân đương nhiên biết rõ, nhưng bà còn chưa chuẩn bị xong, bà còn đang chuẩn bị đây này.
Chờ tới khi mọi người nói chuyện đến vui vẻ, chờ Hạ An Lan quay sang nói chuyện với anh trai bà, không rảnh để ý đến bà thì Nhạc phu nhân mới vội vàng quay sang nói với Hạ lão thái: "Dì Bội Uyển, hôm nay con tới đây chính vì để xin phép cho Thính Phong nhà con cưới Thanh Ti. Con biết Thanh Ti cũng lâu rồi, trước đây nó vẫn luôn ở nhà con, tình cảm giữa con với Thanh Ti cũng vô cùng tốt nên dì yên tâm, sau khi kết hôn con chắc chắn sẽ đối tốt với Thanh Ti hơn, còn tốt hơn cả con trai con nữa."
Yến Thanh Ti vội vàng gật đầu: "Đúng ạ, bác gái đối xử với con tốt lắm, còn tốt hơn cả Thính Phong đấy ạ."
Hạ lão thái cười nói: "Con nhóc này đúng là không biết xấu hổ, còn chưa gả qua mà đã đứng chung chiến tuyến với mẹ chồng tương lai rồi."
Nhạc phu nhân ôm Yến Thanh Ti nói: "Lần này Thanh Ti tới Hạ gia nên con với Thanh Ti mới phải tách ra lâu như thế. Lúc trước Thanh Ti đi quay phim cũng đưa con đi cùng."
Hạ lão thái thấy Yến Thanh Ti với Nhạc phu nhân sống chung không có chút rào cản nào, càng vui mừng thay cô, ít nhất không cần phải lo lắng về mối quan hệ mẹ chồng nàng dâu rồi, bà nói: "Thanh Ti có thể gặp được con đúng là phúc của nó."
Nhạc phu nhân vội vàng xua tay: "Là con có phúc mới gặp được Thanh Ti. Nếu không phải nhờ Thanh Ti thì con đã bị người ta khi dễ chết rồi, cho nên... dì Bội Uyển, dì nhìn xem, con trai con, dì cũng biết nhiều năm rồi, mà dì với mẹ con cũng thân nhau như thế, chuyện hôn sự của hai đứa cứ quyết định như vậy đi. Về chuyện sính lễ thì nhà con tuyệt đối không bạc đãi Thanh Ti, con lựa sính lễ dựa theo cách gả con gái, danh sách cũng viết đủ rồi."
Hạ lão thái cười nói: "Cầu hôn hay sính lễ cũng chỉ là hình thức thôi, chỉ cần hai đứa nhỏ tâm đầu ý hợp là được rồi."
Nhạc Thính Phong gật đầu liên tục, bà ngoại thật tốt quá!
Nhạc phu nhân vui tới mức suýt nữa thì vỗ tay hoan hô: "Đúng đúng, đúng như dì nói, cho nên... dì xem xem, không bằng giờ chúng ta chọn ngày tốt rồi tổ chức hôn lễ luôn cho hai đứa đi. Mẹ con nói tháng sau có mấy ngày đẹp lắm, chúng ta chọn lấy một cái?"
Yến Thanh Ti ngạc nhiên, tháng sau? Nhanh như vậy á?
Nhạc Thính Phong xoa tay, mẹ, cố gắng lên, càng nhanh càng tốt, tốt nhất là qua tháng sau viết luôn tên Yến Thanh Ti lên hộ khẩu nhà mình đi.
Hạ lão thái đang định nói thì nghe phía đối diện truyền đến một giọng nói lạnh lùng trong trẻo: "Khó khăn lắm mới tìm được Thanh Ti về, chuyện hôn sự không thể qua loa."
Nhạc phu nhân ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của Hạ An Lan, cả người run lên, muốn lùi bước, nhưng nghĩ một chút lại thấy muốn có con dâu thì phải xông lên, bà nói: "Đương... đương nhiên là không thể qua loa rồi. Sao tôi có thể để Thanh Ti bị ủy khuất được, thời gian như vậy cũng đủ để chuẩn bị hết mọi thứ, đúng không con trai?”
...