...
Mộ Dung phu nhân cười khinh: “Chứng cứ? Đợi tới ngày cậu hút đến chết, đó chẳng phải là chứng cứ tốt nhất hay sao, trở về vấn đề lúc nãy, lợi nhuận! Cậu còn mặt mũi nhắc đến vấn đề lợi nhuận với tôi sao? Suốt một năm qua, những hợp đồng mà cấp dưới cậu đàm phán thành công đều bị cậu phá hỏng toàn bộ, bản lĩnh của cậu thật khiến tôi kinh ngạc.”
“Tôi...tôi...”
Mộ Dung phu nhân mỉm cười: “Cậu ở trước mặt tôi không hề có tư cách bàn về chuyện lợi nhuận, còn về việc sự tồn tại của các người với công ty có ảnh hưởng gì không? Đúng, đại khái là sẽ có chút ảnh hưởng, đại khái là những nhân viên đó cuối cùng đã có thể yên tâm làm việc, sẽ không cần phải lo lắng việc công lao của mình sẽ bị người khác cướp lấy, cũng không cần lo lắng bị chèn ép, các nữ nhân viên xinh đẹp cũng thấy nhẹ nhõm, không cần lo lắng việc bị ép thực hiện các quy tắc ngầm.”
Quý Miên Miên xắn tay áo lên nói: “Để con nói, mẹ không cần nhiều lời với họ, một gậy đánh đuổi, một đám cặn bã còn dám tỏ vẻ ta đây, thật sự nghĩ rằng được mặt đồ vest thì sẽ là người sao? Vậy mà công ty lại chứa chấp đám rác rưởi này nhiều năm như thế, thật sự quá tốt bụng mà, nhà chúng ta không phải là nơi để gom rác.”
Mộ Dung phu nhân cảm thấy bản thân và Quý Miên Miên tìm được điểm chung, câu nói đó nói quá chuẩn.
Trực tiếp nói lên tiếng lòng của bà, đám người này là thứ rác rưởi gì, bà ta thật sự không hiểu nổi, Mộ Dung Chí Hoành dù sao cũng là một người thông minh có mắt nhìn, chẳng lẽ không biết nuôi đám rác rưởi này sớm muộn cũng sẽ làm thối hết nguyên công ty?
“Các người đừng có quá đáng!”
Mộ Dung Miên phất tay: “Việc quá đáng hơn đều đã làm rồi, cái này có là gì đâu.”
“Người đâu, đem tất cả những chuyện tốt của các vị quản lý cao cấp đây ra dán hết lên bảng thông báo, đồng thời đăng lên diễn đàn của công ty. Sa thải nhiều quản lý cao cấp cùng một lúc như thế, cũng nên để mọi người hiểu rõ chuyện này là sao.”
Những người đó vừa nghe, sắc mặt chợt biến
Những việc họ làm, có việc nào dám để người khác xem?
Chưa kịp mở miệng xin tha, Mộ Dung Miên đã phất tay: “Kêu bảo vệ bên ngoài vào đây, lôi những người này ra ngoài, từ nay về sau cấm những người này bước vào công ty một bước.”
Bảo vệ công ty từ cửa tiến vào, không nói một lời liền lôi đám người đó đi.
Phòng họp nhất lời trở lên hỗn loạn, trong đó một thân thích của nhà Mộ Dung lúc đi ngang qua trước mặt Mộ Dung Miên kêu lên: “Thằng nhãi, đi đêm lắm có ngày gặp ma, người quá kiêu ngạo đừng mong sống thọ!”
Lời vừa dứt, một quyền đấm ngay vào mắt hắn.
Quý Miên Miên giận dữ nói: “Chồng tôi có thể sống thọ hay không thì tôi không biết, nhưng ông chắc chắn sẽ chết trước đấy.”
Trải qua cái “chết” trước đây của Diệp Thiều Quang, Quý Miên Miên ghét nhất nghe thấy có người nói Mộ Dung Miên chết.
Người đó kêu thảm một tiếng, bị bảo vệ kéo đi nhanh chóng.
Mộ Dung Miên kéo tay của Quý Miên Miên lại, hỏi: “Tay đau không?”
Quý Miên Miên cười hihi: “Đau, anh xoa cho em đi.”
Mộ Dung Miên cưng chiều nói: “Được”
Anh xoa nhẹ tay Quý Miên Miên, đồng thời nói với Mộ Dung phu nhân: “Xử lý họ xong thì tới những nhân viên tham gia gây rối vào ngày hôm qua, những người đó thì không cần gấp, trước tiên kêu công ty bắt đầu tuyển người, sau đó tìm ra chỗ sai của họ rồi mới tiếp tục xử lý.”
Mộ Dung phu nhân gật đầu: “Được! Con nói thế, hội đồng quản trị bên đó có ý kiến gì về chuyện này không?”
“Không, bởi vì người bên ban quản trị càng hiểu rõ hơn mẹ. Không còn đám người này sẽ càng có lợi cho phía công ty, công ty càng kiếm được nhiều tiền hơn, họ sẽ càng được chia nhiều lợi nhuận.”
Mộ Dung phu nhân thở dài, suy cho cùng bà cũng chỉ là một người phụ nữ, lúc trước bên cạnh không có một ai để cùng thương lượng.
...