...
Yến Thanh Ti nhìn nội dung tin nhắn, bỗng cảm thấy có chút châm chọc.
Trong đầu cô gần như trống rỗng khi đọc được mấy chữ “bạn thân yêu” kia.
Đại khái, trên đời này, chẳng có gì là vĩnh viễn cả. Ngay cả tiền cũng có lúc giảm giá trị chứ nói gì tới… tình cảm hư vô mờ mịt.
Rất lâu, rất lâu sau, Yến Thanh Ti vẫn chìm trong chết lặng, lòng cô rất đau, sau đó dần biến mất, dần phai nhạt.
Nhạc Thính Phong mở cửa phòng tắm đi ra, Yến Thanh Ti nhanh chóng xóa tin nhắn đi. Tâm tình cô vẫn chưa bình phục, nhưng lúc ngẩng đầu lên vẫn như trước đây, nhìn không ra có gì khác cả.
Cô vươn tay: “Đưa khăn cho em, em lau tóc cho anh!”
Nhạc Thính Phong đưa khăn cho cô, thành thật ngồi trước mặt cô, cúi đầu để cô không phải vươn tay lên cao.
“Ngày mai có thể đưa mẹ về nhà được không, để mẹ nằm viện mãi cũng không tốt lắm đâu.”
Nhạc Thính Phong ngẫm lại: “Được, ngày mai anh sẽ đưa mẹ về. Mẹ ở bệnh viện chán sắp chết rồi, ngoại trừ Lí Nam Kha thỉnh thoảng qua nói chuyện thì chẳng có ai ở cùng bà cả.”
Yến Thanh Ti sau một hồi lau tóc cho Nhạc Thính Phong, thấy đã khô rồi mới đưa lại khăn cho anh: “Xong rồi…”
Nhạc Thính Phong nghiêng đầu hôn lên má Yến Thanh Ti một cái: “Cám ơn bà xã.”
Anh mang khăn vào phòng tắm rồi về giường nằm.
Anh vươn tay xoa tóc Yến Thanh Ti: “Có mệ không?”
“Không…”
“Ừ, vậy anh đọc sách cho con nghe.” Nhạc Thính Phong tùy tiện rút ra một quyển sách dày như viên gạch. Yến Thanh Ti che mắt, cô sắp bị độ dày của cuốn sách đó làm cho đau mắt rồi.
Hôm nay Nhạc Thính Phong thay đổi nội dung đọc, không phải cổ phiếu nữa mà là đầu tư phiêu lưu.
Yến Thanh Ti cân nhắc, phỏng chừng cô sẽ ngủ chỉ trong một phút.
Thanh âm của Nhạc Thính Phong rất êm tai, phi thường có âm điệu, nhưng… Yến Thanh Ti vẫn đánh giá cao bản thân mình, vì còn chưa tới nửa phút thì mắt cô đã ríu lại, đầu tựa trong ngực của Nhạc Thính Phong, không lâu sau liền chìm vào giấc ngủ.
Nhạc Thính Phong nghe được tiếng thở đều đều, cúi đầu nhìn đã thấy cô ngủ tự bao giờ, cười nói: “Quả nhiên, vẫn là cách này giúp em ngủ sớm nhất.”
Anh lật qua một tờ, tiếp tục đọc thêm hai đoạn nữa, xác định Yến Thanh Ti đã ngủ say rồi mới buông sách ra.
Tắt đèn trên đầu giường, ôm Yến Thanh Ti nhắm mắt lại.
…
Đêm dài yên tĩnh.
Trên con đường cách Nhạc gia không xa, có một chiếc xe hơi màu đen dừng lại, đèn xe không bật, từ bên ngoài nhìn vào không biết ở trong có người hay không.
Người lái xe thấp giọng hỏi: “Thiếu chủ, đây là Nhạc gia.”
Người ngồi ở ghế sau một hồi lâu vẫn không nói chuyện.
Một lúc sau: “Đi thôi.”
Đèn xe sáng lên, quay đầu, yên lặng tiến vào màn đêm.
Không bao lâu sau, lái xe phát hiện có một chiếc xe bám theo, nhanh chóng báo cáo: “Thiếu chủ, có xe theo dõi.”
“Cứ để họ đi theo.”
“Vâng.”
…
Ngày hôm sau, Nhạc Thính Phong sau giờ tan tầm liền tới bệnh viện bí mật đón Nhạc phu nhân về Nhạc gia.
Về tới nhà, Nhạc phu nhân thở dài một tiếng: “Vẫn là ở nhà tốt nhất, ở bệnh viện quá nhàm chán, cũng chẳng có ai nói chuyện cùng. Trong nhà còn có mẹ còn mình…”
Yến Thanh Ti cảm thấy lần này đúng là đã làm khổ Nhạc phu nhân, để một người có tuổi như bà tới bệnh viện diễn kịch thay mình, cô thấy thật tội lỗi, vội nói: “Mẹ… lần này… mẹ phải chịu thiệt rồi…”
...