...
Mộ Dung Thúy Đình nhìn về bóng lưng củaphu nhân Jones, trong lòng cảm thấy hỗn loạn bất an.
Tuy rằng đầu óc bà ta không tốt lắm, nhưng có khi cũng không thật sự quá hồ đồ, bà ta biết bản thân không đấu lại được phu nhânJones.
Nhưng trong lòng bà ta đang lo lắng một chuyện.
Nếu như làm theo lời phu nhânJones nói, vậy sau khi thành công ả ta có thể chia cho mình một phần hay không?
Người đàn bà đó sẽ cho bà ta ư?
Mộ Dung Thúy Đình nhìn vào phòng bệnh khẩn cấp, bên ngoài cửa có bảo vệ đứng canh, gương mặt hung ác, bà ta cảm thấy vừa tức vừa bực.
Anh trai là một lão già hồ đồ, thà gặp một người ngoài chứ không thèm gặp bà ta.
Sau khi suy trước tính sau, thì cũng chẳng có cách nào khác tốt hơn.
…
Về đến nhà, quản gia bèn thông báo cho họ tin tức từ bệnh viện gửi về, Mộ Dung lão đầu quả nhiên đã qua khỏi, không hề chết.
Nhưng bác sĩ nói, không thể qua được mấy ngày.
Có thể là chuyện của ngày nào đó trong tháng này.
Mộ Dung Miên và Quý Miên Miên chẳng cảm thấy gì về thông tin này.
Sau khi Mộ Dung phu nhân nghe xong, không nói gì mà im lặng lên lầu.
Quý Miên Miên do dự một lúc rồi ra dấu với Mộ Dung Miên, sau đó cô cũng theo lên lầu.
Cô cẩn thận đi sau lưng Mộ Dung phu nhân, nhìn thấy sau khi bà ấy lên lầu, đứng trước cửa một căn phòng ngủ, một lúc sau mới đẩy cửa bước vào.
Căn phòng đó là nơi mà bà và Mộ Dung Chí Hoành sống bao năm qua, nhưng bà ta đã dọn khỏi đó gần một năm, và cũng không hề quay lại đó nữa.
Quý Miên Miên bước vào theo, nhưng Mộ Dung phu nhân đã đóng chặt cửa.
Cô muốn gõ cửa, nhưng tay đã bị người khác nắm lấy, Quý Miên Miên ngẩng đầu, nhìn thấy Mộ Dung Miên đã đứng sau lưng cô từ lúc nào không hay, anh nói: “Bà ấy sẽ không có chuyện gì đâu, bà ấy kiên cường hơn em nghĩ nhiều.”
Anh kéo tay Quý Miên Miên xuống lầu.
Quý Miên Miên lại thở dài: “Em cảm thấy Mộ Dung phu nhân thật sự rất thảm, nếu như em là bà ấy thì đã không chịu nổi sự đả kích đó lâu rồi.”
Người đến tuổi già, điều họ muốn nhất là sự hạnh phúc bình yên, nhưng mọi thứ như ngược lại với bà, dường như mọi sự hành hạ đều bùng nổ vào những năm cuối đời.
Mộ Dung Miên xoa đầu cô: “Em nghĩ quá nhiều rồi, cuộc đời mỗi người không giống nhau, điều mà chúng ta có thể làm đó là giúp bà ấy lấy lại gia sản nhà Mộ Dung, không để cho bà ấy chịu cảnh khổ không chốn dung thân.”
Quý Miên Miên dùng sức gật đầu: “Ừ, anh nói đúng, em thật sự cảm thấy rất bực, nhà Mộ Dung có một đống thân thích cực phẩm, sao lão già đó có thể chịu đựng nhiều năm như thế được? Theo lý mà nói, ông ta không phải là một kẻ ngu xuẩn, sao lão lại để tình trạng đó xảy ra?”
“Ai cũng có nhược điểm của mình, ông ta chắc muốn có được một tiếng tăm tốt, được nhiều người ngợi ca, tiếc là...”
Tiếc là, đó chỉ là một danh tiếng tốt khi ông ta còn sống, nhưng chính nó lại hại đến vợ và con trai mình.
Nguyên nhân cái chết của Mộ Dung Miên thật không phải là do ngã ngựa, ngày đó anh nói với Mộ Dung Chí Hoành là do Mộ Dung Thúy Đình động tay chân, thật ra đó chỉ là sự suy đoán của anh, còn có cả chứng cứ chính xác, nhưng anh cảm thấy cái chết của Mộ Dung Miên cũng có sự góp phần của đám thân thích kia.
Thật là tiếc thay cho một thanh niên tốt.
Hai người trò chuyện một lúc, Quý Miên Miên kéo tay anh và nói: “Sau khi giải quyết xong chuyện này, chúng ta về nhà, em vẫn muốn làm tiếp thợ trang điểm cho chị Thanh Ti, được chứ?”
“Được chứ, nhưng... em nỡ mỗi tháng rời xa anh lâu như vậy sao?”
Quý Miên Miên khó xử: “Ồ... không nỡ, nhưng vì chị Thanh Ti, hay là em sẽ cố gắng chịu đựng?”
Mộ Dung Miên...
...