...
Mộ Dung Miên cúi đầu hôn một cái thật kêu trên mặt cô: “Yên tâm, cho dù không có tiền của bà ấy, chồng của em cũng có khả năng biến em thành phú bà đó.”
Ánh mắt Quý Miên Miên sáng long lanh, khoé môi cũng tươi cười, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đáng yêu như một đoá hoa, giống như hoa hướng dương – vĩnh viễn không tàn úa, vĩnh viễn toả sức sống ra tứ phía, vĩnh viễn dồi dào nhựa sống.
“Được, được, dù sao chồng của em cũng là giỏi nhất.”
Mộ Dung Miên không nhịn được nữa, ghì chặt gương mặt của Quý Miên Miên, cúi đầu hôn xuống.
Khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu này khiến anh cảm thấy từng giây từng phút, lúc nào cũng bị cám dỗ.
Anh thật vô cùng may mắn mới có thể có được ánh mặt trời rực rỡ nhất thế gian như thế này.
Mộ Dung phu nhân đuổi theo đến nơi, chỉ thấy một màn hai người đang ôm hôn thắm thiết kia....
Không bao lâu sau, ngày hạ táng của Mộ Dung Chí Hoành đã tới.
Dựa theo phong tục quê hương, phần mộ của ông đã được thầy địa lý xem xét – tìm được một không tồi trong khu mộ của gia tộc Mộ Dung.
Thời tiết ngày hạ táng có chút âm u, nhưng may mắn chỉ có một chút mưa nhỏ, không đến nỗi quá to.
Trong tay Mộ Dung Miên nâng di ảnh của Mộ Dung Chí Hoành, theo sau là Quý Miên Miên đỡ tay của Mộ Dung phu nhân, áo đen váy đen, yên lặng nhìn quan tài của ông dần hạ tàng.
Cô lo lắng nhìn Mộ Dung phu nhân, từ hai ngày trước cô đã không ngừng lo lắng, sợ bà sẽ không chịu đựng nổi trong ngày hạ táng.
Nhiều ngày quá, Mộ Dung phu nhân đã muốn gục ngã, tâm tình lao lực quá mức, thân thể nhanh chóng gầy yếu.
Nhưng hôm nay bà vẫn chịu đựng được, ít nhất, gương mặt bà vẫn bình tĩnh.
Trong lòng Mộ Dung Miên thở dài một tiếng, tình cảm dù chân thành đến đâu vẫn phải trải qua quá trình này, con đường bệnh tật, bi thương đau lòng đến chết - mỗi người đều là phải chịu đựng.
Nhìn bùn đất ẩm ướt dần dần che lấp quan tài, Quý Miên Miên cảm nhận được thân thể của Mộ Dung phu nhân đang run rẩy.
Quý Miên Miên khẩn trương kêu lên: “Mẹ...”
Đôi mắt Mộ Dung phu nhân sưng đỏ, bà nói: “Nhiều năm trước, ông ấy từng nói, ông ấy nhất định sẽ không đi trước mẹ, ông ấy sẽ ở bên cạnh mẹ... Sẽ để mẹ yên tâm rời đi, còn ông ấy sẽ an bài mọi chuyện tốt đẹp, an bài cho Randy mọi thứ rồi sẽ đi tìm mẹ... Nhưng mà ông ấy lại lừa mẹ, ông ấy là kẻ lừa đảo. Con có biết không, ông ấy lừa gạt mẹ rất nhiều chuyện...”
Bà nói chuyện với Quý Miên Miên nhưng lại giống như đang trò chuyện cùng người đang nằm trong quan tài kia.
Nghe thấy giọng nói run rẩy của Mộ Dung phu nhân, Quý Miên Miên chỉ cảm thấy lòng mình chua xót, khó chịu.
Mộ Dung phu nhân vẫn không ngừng nói lại từng chuyện, từng chuyện mà Mộ Dung Chí Hoành đáp ứng với bà nhưng lại chưa làm được.
Quý Miên Miên đang sợ Mộ Dung phu nhân không thể không chế được nữa thì có một người đột nhiên xông lại.
Còn chưa nhìn thấy người kia đã nghe thấy tiếng bà ta thét chói tai: “Anh trai, anh trai đáng thương của em, sao anh có thể nhẫn tâm như vậy, bỏ lại một mình em, anh có biết sau khi anh chết, em gái anh bị người ta khi dễ thế nào, anh có biết không...”
Âm thanh sắc nhọn kia khiến màng nhĩ mọi người đau nhói, ai ai cũng nhíu mày.
Quý Miên Miên xoay người liền nhìn thấy Mộ Dung Thuý Đình đang mặc một bộ áo mưa, cả người nghiêng ngả, lảo đảo giống một mụ đàn bà chanh chua, xông lại đây gục trước bia mộ của Mộ Dung Chí Hoành khóc lóc.
Phía sau bà ta còn có đứa con trai Claude và ông chồng Martin.
Ba người nhà này giờ trông vô cùng chật vật, không có khối thịt béo Mộ Dung gia cho bọn họ gặm nhấm, bọn họ giống nhưng đang từ trên thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.
Tay của gã Claude kia bị Quý Miên Miên bẻ gãy, bây giờ còn chưa khôi phục lại nhưng do không có tiền nộp viện phí nên đã bị bệnh viện đuổi về.
...