...
Diệp Linh Chi chỉ ước giờ trong tay có một con dao, ai trong bọn họ cũng nhìn ra âm mưu của Yến Thanh Ti, cô ta đang trả thù Yến Minh Châu, ai cũng biết Lạc Cẩm Xuyên quan trọng với Yến Minh Châu như thế nào, cái con hồ li tinh Yến Thanh Ti này, chuyên môn đâm vào chỗ đau của người khác.
Yến Minh Châu đứng trước mặt cô ta căn bản không có một chút chống cự nào cả, chỉ có nước bị cô ta nghiền nát mà thôi.
Diệp Linh Chi thật hối hận năm đó vì thể diện mà không giết luôn Yến Thanh Ti đi, để bây giờ rơi vào thế bị động, bị con nhỏ đê tiện này đè đầu cưỡi cổ.
Khuôn mặt khắc bạc chanh chua của Diệp Linh Chi hiện lên vẻ hung ác, bà ta uy hiếp nói: “Yến Thanh Ti, tao biết mày muốn làm gì, chẳng qua mày chỉ muốn báo thù cho bà mẹ đã chết sớm của mày, hà… năm đó tao có thể giết chết mẹ mày thì bây giờ tao cũng có thể giết chết mày dễ như trở bàn tay mà thôi, mày trong mắt tao từ trước đến giờ chỉ là con gái của một con đàn bà hèn hạ, tao có thể tùy tiện bóp chết mày dễ dàng giống như bóp chết một con kiến.”
Trong mắt Yến Thanh Ti hiện lên vẻ âm tàn, giễu cợt cười một tiếng, cô bước đến bên bồn rửa tay, lấy cái gương ra trang điểm lại.
“Tôi bảo bà là hoa tàn ít bướm còn là nhẹ nhàng với bà chán, làm sao mà ngay đến đầu óc cũng toàn bã đậu thế, năm đó bà có thể dễ dàng giết chết mẹ tôi là bởi vì bà ấy quá lương thiện, nhưng tôi thì khác, sự lương thiện trong tôi đã sớm bị lũ chó đói các người ăn sạch rồi, tôi dám trở lại đập bàn lên giọng với các người đương nhiên là đã có chuẩn bị từ trước rồi, bà cho rằng tôi vẫn còn là Yến Thanh Ti yều đuối như hồi nhỏ hay sao? Chậc chậc… bà nói thử xem các người ngu ngốc đến mức nào? Ba năm trời vẫn chưa thành công, giờ còn đứng trước mặt tôi giả vờ hung ác làm cái gì? Bây giờ… tôi đã có người che chở, và cứ động đến tôi thử xem.”
Lửa giận trong lòng Diệp Linh Chi bốc cháy ngùn ngụt: “Cái loại hồ ly tinh dâm đãng như mày mà Nhạc Thính Phong cũng coi trọng ấy à? Mày đừng có làm trò cáo mượn oai hùm trước mặt tao.”
Yến Thanh Ti gật đầu: “Haizz, bà nói thế là sai rồi, Nhạc Thính Phong thích tôi như thế này đấy, không chỉ thích đâu mà còn rất yêu nữa ấy chứ, nếu như không có anh ta, bà nghĩ rằng tôi có thể hoạt động trong giới giải trí thuận lợi như thế sao?”
Diệp Linh Chi nhìn chằm chằm vào Yến Thanh Ti: “Yến Thanh Ti rốt cuộc mày muốn làm cái gì?”
Yến Thanh Ti quay lại cười với bà ta: “Đương nhiên là báo thù rồi, tôi đã nói lâu rồi mà, chỉ cần tôi còn sống, các người đừng hòng yên ổn.”
Yến Thanh Ti cười lên trông rất đẹp, nhưng Diệp Linh Chi chỉ cảm thấy ớn lạnh từ đầu đến chân.
Bắt đầu từ hai tháng nay gia đình bọn họ có gì đó lạ lạ, Diệp Linh Chi luôn cảm thấy trong chuyện này nhất định có bàn tay của Yến Thanh Ti.
Con tiện nhân này so với ba năm trước càng khó xử lí hơn.
Yến Thanh Ti đột ngột hỏi: “Đúng rồi, đứa con trai bảo bối của bà đâu rồi? Làm sao mà lại không xuất hiện thế? Chị em chúng tôi đã lâu lắm không gặp rồi đấy, chắc chắn cậu ta cũng rất nhớ tôi cho mà xem.”
Nếu như Lạc Cẩm Xuyên là nhược điểm của Yến Minh Châu thì Yến Minh Tu là nhược điểm lớn nhất của Diệp Linh Chi.
Yến Minh Tu giờ vẫn còn nằm trong bệnh viện chưa tỉnh, chẳng khác người sống thực vật là bao, là vết thương không thể đụng đến trong lòng Diệp Linh Chi, bà ta trợn trừng mắt quát lên: “Đồ đê tiện, mày không xứng nhắc đến tên con trai tao.”
“Ôi, sao mà lại kích động thế, sao? Xảy ra việc gì rồi à? Chắc là ông trời có mắt, cậu ta.. chết rồi chứ gì?”
“Con tiện nhân, mày câm miệng…” Diệp Linh Chi giương nanh múa vuốt lao về phía Yến Thanh Ti.
Yến Thanh Ti nghiêng người, tránh đi Diệp Linh Chi, mà bà ta không thể dừng lại, mất trọng tâm lao về phía trước theo quán tính, đầu đập vào thành bồn rửa tay, ‘đốp’ một tiếng, nghe rõ đau đớn.
Yến Thanh Ti lắc đầu than thở: “Dì ơi, sao lại bất cẩn thế? Đã từng này tuổi rồi, làm sao mà vẫn manh động đến thế?”
...