Chương 1332: Trời đang tối thì nhanh biến đi, đừng ở đây nhìn chúng tôi ngủ


...

Nhạc Thính Phong lắc đầu: “Vấn đều không phải ở đây. Tô Trảm, mấu chốt là tại sao anh lại ở trong này? Anh muốn gì hả?”

Sắc mặt Tô Trảm hơi tái nhợt. Anh ta từ bên ngoài trời mưa đi vào nên nước mưa vẫn đang nhỏ tong tong từ tóc xuống. Đôi mắt anh ta lạnh như băng làm người ta không rét mà run. Trái ngược với ánh mắt của anh ta, diện mạo người rất tuấn mỹ, anh khí, lạnh lùng, so với Tô Trăn thì còn đẹp trai hơn nhiều.

Từ trên người anh ta tản mát ra một vẻ thần bí, chỉ trong chớp mắt có thể lẫn vào đêm đen, rốt cuộc không thấy đâu nữa.

Tô Trảm: “Tôi… có việc!”

Nhạc Thính Phong vừa nghe đã lập tức xoay người: “Mẹ nó… Vợ, bà xã của tôi đâu?”

Tô Trảm giữ chặt lấy anh: “Cậu định làm gì?”

Nhạc Thính Phong gạt tay anh ta ra: “Đương nhiên là đem bà xã tôi rời khỏi đây. Nơi mà anh xuất hiện tuyệt đối không có chuyện gì tốt đẹp cả.”

Nhạc Thính Phong cũng chỉ biết một chút về công việc của Tô Trảm, anh ta mà nói có việc thì khẳng định có là chuyện đại sự, cực kỳ nguy hiểm.

Tô Trảm: “…”

“Chờ trời sáng tôi sẽ đi. Hai người coi như chưa từng thấy tôi ở đây.”

Nhạc Thính Phong lắc đầu đánh giá anh ta một phen: “Nhìn anh chật vật như thế, đây là bị người ta truy lùng hả, hết đường nên trốn vào đây đúng không? Chậc… anh cũng giỏi tìm chỗ trốn thật. Theo lý thuyết thì việc gì mà cần tự anh ra tay thế?”

Tô Trảm: “Cậu hỏi nhiều quá!”

“Anh ta bị thương rồi, đi lấy thuốc đi.”

Thanh âm của Yến Thanh Ti truyền tới từ phía sau, Nhạc Thính Phong chạy tới cạnh cô, không biết cô ra ngoài từ lúc nào, đang mặc áo gió của anh và đi dép lên trong nhà, còn che miệng ngáp một cái.

Nhạc Thính Phong vội nói: “Bà xã, thu thập chút đi, chúng ta đổi chỗ ngủ.”

Yến Thanh Ti hất cằm: “Đi lấy thuốc mau lên.”

Nhạc Thính Phong quay đầu hỏi Tô Trảm: “Anh bị thương đấy à?”

Yến Thanh Ti đi tới trước bàn, lấy ra một cái bánh quy và ăn, nửa đêm tự nhiên cô lại thấy đói, sau đó nói: “Trong phòng toàn là mùi máu, anh không ngửi thấy à?”

Nhạc Thính Phong khịt khịt mũi hai cái: “Không… Không thấy…”

Tô Trảm toàn thân màu đen, trên người bị mưa xối ướt đẫm, sao có thể nhìn ra anh ta bị thương hay không chứ? Anh chỉ có thể cảm nhận được sự ẩm ướt từ trên người anh ta.

Nhưng Nhạc Thính Phong nhìn kỹ lại thì thấy bụng anh ta có một vết thương hở toang hoác, từ đó có chất lỏng chảy ra, vậy mà anh ta vẫn không có biểu tình gì, như thể người bị thương không phải mình vậy.

Nhạc Thính Phong chậm rãi lui về sau vài bước, nói: “Nếu không thì anh mau chạy đi! Nhân lúc trời còn đang tối.”

Tô Trảm: “…”

Yến Thanh Ti không nhịn được cười, cô hỏi Tô Trảm: “Anh không đắc tội gì với anh ấy đấy chứ?”

Tô Trảm thật sự nghĩ tới vấn đề này: “Đại khái là thế!”

Nhạc Thính Phong tới chỗ để thuốc, nói với Yến Thanh Ti: “Bảo bối, em thấy rồi đấy, anh ta bị thương, có thể thấy việc này rất hệ trọng. Hơn nữa, anh thực sự nghi ngờ là anh ta đã phạm phải sai lầm gì đó, giờ đang chạy trốn…”

Tô Trảm đi tới: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi!”

Trên người anh ta đã ướt đẫm, mỗi bước đi đều lưu lại dấu chân đầy nước.

Yến Thanh Ti vừa ăn bánh bích quy, vừa đánh giá Tô Trảm.

Nhạc Thính Phong tùy tiện lấy cho anh ta một bộ quần áo, nói: “Đi thay đi, đừng để khí lạnh của anh làm vợ tôi bị cảm.”

Tô Trảm yên lặng nhìn quần áo của Nhạc Thính Phong: “Tôi không quen mặc đồ của người khác.”

Nhạc Thính Phong cười ha ha một tiếng: “Anh còn đòi chọn à, có mặc hay không mặc đây?”

Tô Trảm lập tức tới hành lý của Nhạc Thính Phong, lấy ra một bộ khác.

...