Chương 342: Cả ngày anh chỉ suy nghĩ làm thế nào để bò lên giường em


...

Yến Minh Châu vùng vẫy muốn ngồi dậy: "Đây là đâu, tôi không nên ở chỗ này, ba, ba, ba..."

Một bác sĩ nói: "Bệnh nhân đang trong trạng thái kích động, ngăn cô ta lại, không cho phép tự tổn thương chính mình và người khác, tiêm cho cô ta một mũi an thần."

Mấy người y tá nghe thấy thế liền đè tay Yến Minh Châu ra tiêm thuốc vào.

Mí mắt Yến Minh Châu ngày càng nặng, cảnh tượng trước mắt cứ lắc lư, lúc sắp mất đi ý thức, cô ta dường như nhìn thấy hình ảnh mơ hồ của Yến Tùng Nam, cố gắng mở miệng nói: "Ba... ba... ba... đây là đâu... "

Trong nháy mắt có một tia không đành lòng lướt qua mắt Yến Tùng Nam.

" Đừng trách ba, cũng đừng hận ba, có hận thì hận Yến Thanh Ti ấy, chính nó đã ép ba làm như vậy, nếu con có thể rời khỏi nơi này thì hãy tìm tới nó mà báo thù."

...

Trên đường quay về Nhạc trạch, Yến Thanh Ti nhịn không được mở miệng hỏi: "Bác.. sao bác tốt với cháu thế?"

Con ngươi Nhạc phu nhân khẽ chuyển động, có chút không được tự nhiên: "Con... ờ thì là bác kêu Thính Phong dẫn con qua, nếu như con bị người khác bắt nạt, người mất mặt không phải là bác à, với lại... Nếu là người khác thì bác còn không để tâm đâu, nhưng mà với Trương Tố Nhã, bác mà để bà ta đụng tới một cọng lông của cháu, chắc thằng con bác sẽ nhắc đi nhắc lại chuyện này mãi mất."

Nhạc Thính Phong cười cười: "Mẹ, con mà là người như vậy sao?"

"Không phải như thế thì thế nào?"

"Nói vậy trước đây bác đều nhẫn nhịn Hạ Lan phu nhân, hôm nay náo thành như vậy, về sau làm thế nào?"

Nhạc phu nhân nhún vai: "Thì cứ như trước đây thôi, bà ta cũng chẳng dám đắc tội bác, chỉ suốt ngày khoe khoang trước mặt bác bà ta hạnh phúc đến cỡ nào, nào là con gái thì xinh đẹp ngoan ngoãn, nào là con trai thì đẹp trai tài giỏi, nào là vợ chồng thì kiêm điệp tình thâm. Sự thực thì cũng chỉ là sĩ diện hão thôi, chồng bà ta trừ việc có con ngoài giá thú ra thì có gì mà chưa dám làm, nhưng cứ thích trèo lên đầu bác mà ngồi cơ, thích thì bác cho bà ta ngồi, dù sao... có những lúc bà ta nói cũng không sai, nhưng ngàn vạn lần bà ta không nên lấy cháu ra khai đao."

Nhạc phu nhân là một người như vậy, trước đây bà cứ thích hồ đồ, không muốn tính toán với bất kì ai, không muốn có quá nhiều chuyện phiền phức chỉ có điều bà cũng có điểm mấu chốt của mình, bắt nặt bà không sao nhưng đụng đến con của bà là không được.

Yến Thanh Ti dự định đưa Nhạc phu nhân về nhà rồi sẽ quay lại đoàn làm phim một chuyến.

Nhưng, vừa về đến cửa, Nhạc phu nhân đã nói: "Xuống thôi, mẹ làm cho hai đứa bát mỳ, bữa cơm này cũng chẳng ăn ngon lành được bao nhiêu, nhìn cái mặt bà ta là đã không muốn ăn."

Yến Thanh Ti định đi nhưng nghe thấy câu nói đó lại không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào mà bước xuống xe.

Nhạc phu nhân kín đáo đưa túi xách cho Ngũ tẩu: "Hai đứa ăn trái cây trước đi, mẹ đi thay đồ rồi xuống nấu mỳ cho hai đứa."

Nhạc Thính Phong ôm Yến Thanh Ti ngồi xuống: "Hôm nay anh mới thấy được sự lợi hại của mẹ anh, cuối cùng cũng biết chỉ số IQ cao ngất của anh được di truyền từ đâu."

Yến Thanh Ti cười cười: "Bác ấy có ngốc đâu, chỉ là hồ đồ chút thôi, có nhiều chuyện cũng chẳng buồn tính toán."

Nhạc Thính Phong ôm chặt lấy Yến Thanh Ti: "Từ lúc nào mà tình cảm giữa hai người tốt thế? Còn tốt hơn cả anh, nói, tối hôm đó hai người nói xấu gì sau lưng anh?"

Yến Thanh Ti nhướng mày: "Nói làm thế nào để lấy lòng được mẹ anh mà gả vào nhà giàu."

Nhạc Thính Phong nghe tới từ "gả", trong lòng cứ như bị một con giun cắn lấy một miếng, giơ tay sờ bụng Yến Thanh Ti: "Em mà có ý nghĩ đó, thì giờ con chúng ta cũng đã thành hình rồi, anh cũng chẳng cần suốt ngày phải vắt óc tìm kế để bò lên giường em."

___

Yến thổ hào: Mẹ tôi giỏi giang uy phong như vậy, tiểu yêu tinh, mau nhận làm mẹ chồng đi, còn chờ gì nữa?

...