...
Bản thân loại tình cảm này chính là sai lầm, cho dù là người bình thường sớm muộn gì cũng sẽ bị bức điên.
Vốn là muốn trả thù Hạ Lan Tú Sắc, thế nhưng sau khi tỉnh táo lại, cô ngược lại cảm thấy cô gái này thật đáng buồn, đáng hận cũng vừa đáng thương. Giữ lấy một thứ không thể nói ra cùng ai, tình yêu cũng vĩnh viễn không thực hiện được, tựa như chỉ dừng lại ở trong một góc tối âm u không thể nhìn thấy ánh sáng, chờ đợi cô ta chỉ có mục nát.
Yến Thanh Ti lạnh lùng nói: "Cô nghĩ như vậy nếu có thể làm cho mình cảm thấy thoải mái một chút thì cô có thể giả vờ câm điếc, coi như tôi không có nói cái gì, cô cũng không nghe thấy gì."
Cô vừa đi, Hạ Lan Tú Sắc liền mở miệng: "Cô đứng lại..."
Yến Thanh Ti không dừng lại, Hạ Lan Tú Sắc nghiến răng, hất bỏ tay trợ lý, chạy tới ngăn cản cô. "Cô đứng lại cho tôi, Yến Thanh Ti cô nói đều là thật sao?"
Yến Thanh Ti hai tay vòng ngực, mắt lạnh lùng nhìn cô ta: "Thật hay giả có quan trọng không? Coi như là lần này không thật, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày đó, bởi vì cô vĩnh viễn cũng không chiếm được."
Yến Thanh Ti nói trắng ra mà sắc bén, đem sự che đậy trên người Hạ Lan Tú Sắc hung hăng giật xuống, ném trên mặt đất, sau đó quất từng roi trên người cô ta, khiến cho cô ta vừa đau vừa nhục nhã.
Trên mặt Hạ Lan Tú Sắc vừa xấu hổ vừa giận dữ, còn có bối rối bàng hoàng, "Tôi không tin, anh trai của tôi sẽ không... đồng ý, tôi không tin anh ấy sẽ lấy người đàn bà kia..."
Hạ Lan Tú Sắc vội khóc lên, trong mắt của cô ta đỏ rực, dường như máu cũng muốn chảy ra, cô ta nắm chặt tay, một mực tự nói với chính mình không thể nào, cô ta không tin, thế nhưng thực sự bản thân cô ta cũng hiểu rõ đó là sự thật.
Ban đầu nói hai người sắp đính hôn, hôm nay vậy mà kết hôn?
Vì cái gì, giữa hai người bọn họ còn chẳng có xuất hiện vết nứt nào vậy mà lại còn muốn kết hôn?
Yến Thanh Ti trông thấy trong mắt Hạ Lan Tú Sắc phẫn hận không cam lòng, còn có ghen ghét điên cuồng, cô bỗng nhiên lo lắng, vạn nhất kẻ điên này cuối cùng làm liều, vậy hôn lễ kia không biết có thể thuận lợi hoàn thành hay không.
Cô suy nghĩ một lát, nói: "Hạ Lan Tú Sắc, mỗi người trên đời này đều có vị trí của chính mình, vị trí của cô là gì, có lẽ cô vẫn luôn rõ ràng, có lẽ cô hiểu rằng cô vĩnh viễn sẽ không chiếm được nó, đừng có lại tranh giành vô nghĩa nữa, cô có làm nhiều hơn, sai nhiều hơn, Hạ Lan Phương Niên chỉ chán ghét cô, đừng để anh cô đối với cô xóa bỏ nốt chút tình anh em cuối cùng, trên đời này có nhiều loại tình cảm, tình yêu cuối cùng đều sẽ đi đến hôn nhân, còn thân tình trên đời này mới là vĩnh hằng, cũng có thể... là tình cảm được giữ gìn nhất, cô hiểu chưa?"
Nếu như là Yến Thanh Ti ở giữa ân oán cá nhân với Hạ Lan Tú Sắc, cô nhất định vắt óc tìm mưu kế chọc dao găm vào trong lòng cô ta, tốt nhất đem cô ta tức chết.
Thế nhưng Lí Nam Kha cũng là bạn cô, với tư cách là người bạn, cô càng ở bên cạnh chọc Hạ Lan Tú Sắc, đoán chừng cô ta càng hận Lí Nam Kha. Về sau có thể là sẽ muốn báo thù cô ấy.
Yến Thanh Ti hy vọng hôn lễ của Lí Nam Kha và Hạ Lan Phương Niên có thể thuận lợi tiến hành.
Vì vậy, cô cảm thấy nếu như có thể thức tỉnh Hạ Lan Tú Sắc, không cần u mê không tỉnh ngộ, đừng đi phá hư hôn lễ hai người, như vậy là tốt nhất.
Có thể giúp đỡ được bạn bè, Yến Thanh Ti thậm chí nghĩ là sẽ hết sức giúp đỡ, cô không làm như không thấy được.
Mắt Hạ Lan Tú Sắc bắt đầu có lệ lăn xuống, "Tôi không tin, tôi không tin... anh ấy nói, sẽ bảo vệ tôi cả đời, anh ấy nói, chỉ tốt với mình tôi..."
Yến Thanh Ti nghe nói như vậy, nhịn không được liếc mắt.
...