...
Yến Thanh Ti cười gian xảo: “Con nghĩ bác cứ làm tới đi, mẹ con đơn thuần thế thôi nhưng là người hiếm có khó tìm. Bác, bác phải biết quý trọng đấy.”
Hạ An Lan gật đầu: “Ừ… Cái này bác biết chứ.”
Hạ An Lan lắc đầu cười, bút máy trong tay đặt xuống.
Trên giấy trắng viết ba chữ rất nắn nót: TÔ NGƯNG MI
Ba chữ này với ông mà nói quen thuộc như từ lâu đã khắc sâu vào trong lòng. Ông nhìn một hồi, cẩn thận cất tờ giấy vào trong ngắn kéo, sau đó gọi điện thoại cho thư ký: “Chuyện của Du Dực thế nào rồi?”
“Tốt thưa tiên sinh.”
…
Ban đêm ở Dung Thành thời tiết rất tốt, thời tiết cuối thu không khô hanh như ở phương Bắc, không khí mát mẻ thanh lương.
Rạng sáng, đêm tối vẫn chưa tan hết.
Cổng của trại giam mở ra, Du Dực bước ra ngoài.
Trước cổng có một chiếc xe, lái xe xuống mở cửa cho ông.
Ông quay đầu liếc nhìn nơi mình đã ở nhiều ngày qua, sau đó xoay người lên xe.
Xe chậm rãi lăn bánh rồi biến mất trong đêm đen.
Cổng trại giam sở cảnh sát lại đóng lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Chờ trời sáng, truyền thông sẽ đưa tin người bị tình nghi giết người Du Dự đã phát bệnh tim và qua đời đêm qua. Huyết án chấn động một thời sẽ khép lại.
Trên ghế sau có một túi hồ sơ, lái xe nói: “Du tiên sinh, giấy tờ mới của ngài ở đây, tất cả những gì cần thiết cũng ở bên trong. Ngài xem còn cần gì nữa thì cứ nói với tôi, tôi sẽ làm giúp.”
Du Dực cầm túi hồ sơ lên, lấy ra đọc, bên trong có tiền mặt và giấy chứng nhận các kiểu, còn có thẻ ngân hàng, Hạ An Lan đã chuẩn bị đầy đủ cho ông.
Du Dực cất thẻ căn cước đi, nói: “Cảm ơn, tôi đã chết rồi, đừng gọi tôi là Du tiên sinh nữa.”
Đêm qua đi, trên đời này sẽ không còn ai tên là Du Dực nữa.
Tâm tình của ông cũng rất bình thản. Nếu nói trên đời này còn có gì đáng giá với ông, vậy chắc chỉ có thể là Yến Thanh Ti.
Ông nhìn ra ngoài, ánh đèn đường mờ mờ, cho dù trong đêm tối thì thành phố này cũng chưa bao giờ ngủ say.
Lái xe dừng một chút, nói: “Vâng.”
“Cậu cho tôi ra ngoại thành, đến ngoại ô thì cho tôi xuống.”
“Ngài muốn đi đâu? Tôi nhận được mệnh lệnh phải đưa ngài tới nơi ngài muốn tới.”
“Nơi tôi muốn tới ở ngoại thành.”
“Vâng…”
“Còn nữa, tin tức tôi ra ngoài tạm thời đừng nói cho Thanh Ti.”
“Vâng, tôi sẽ nói lại với tiên sinh.”
Xe ra tới ngoại thành, Du Dực xuống xe. Ông mang một túi hành lý đơn giản, mặc một bộ quần áo bình thường, bước đi trên đường.
Lái xe cũng không rời đi ngay, anh ta nhìn thân ảnh cô đơn của Du Dực dần xa cho đến khi biến mất hoàn toàn, sau đó anh ta mới quay trở về.
Du Dực đi bộ giống như một khách lữ hành, chỉ có một mình, vừa đi vừa nghỉ.
Ông vừa đi vừa đón bình minh, có thể thấy được trên đường chân trời xa xa, mặt trời từ từ ló dạng.
Tay Du Dực chậm rãi sờ lên cổ, đụng tới chiếc nhẫn kia.
Có nó ở đây, Du Dực như có thể nghe thấy tiếng trái tim mình đập.
Ông nhìn ánh bình minh ló dạng: “Anh dẫn em đi gặp Thanh Ti, chờ gặp nó xong, chúng ta sẽ đi tới những nơi em chưa từng tới…”
...