...
Áo khoác của Mộ Dung Miên trên người Quý Miên Miên không biết rơi xuống đất từ khi nào.
Cô có cảm giác thanh âm của bác sĩ đó càng lúc càng xa, cô chỉ nhìn thấy miệng ông ta mấp máy nhưng lại không thể nghe thấy gì.
“Lão tiên sinh chống chọi được tới bây giờ đã là một kỳ tích rồi, hơn nữa hôm qua ông ấy còn bắt chúng tôi tiêm thêm thuốc vào để kiên trì tuyên bố xong di chúc của mình. Thân thể ông ấy không thể nào gánh vác được lượng thuốc lớn như thế, bây giờ… chúng tôi cũng bất lực rồi. Xin hãy nén bi thương.”
Bác sĩ cúi người chia buồn với họ.
Mộ Dung Chí Hoành đã không còn phản ứng gì với các thiết bị kiểm tra sinh mệnh nữa, ông ấy kiên trì sống qua nhiều ngày như thế, rốt cuộc cũng không qua được một đêm này.
Quý Miên Miên quay đầu nhìn Mộ Dung Miên, sắc mặt anh bình tĩnh, bình tĩnh, dường như là đã sớm xác định kết quả này rồi, không có gì kỳ quái cả, cũng không có vẻ thương tâm khổ sở gì.
Mộ Dung Chí Hoành sống hay chết cũng không liên quan nhiều tới họ.
Nhưng dù sao cũng đã ở chung với nhau một thời gian, ông ấy cũng không phải người đại gian đại ác gì, chỉ là một ông lão hay mềm lòng, đôi khi lương thiện tới mức hồ đồ mà thôi.
Đối với ông ấy, Quý Miên Miên không cảm thấy chán ghét gì. Một lão nhân nói chết là chết, trong lòng cô cực kỳ khó chịu.
Trước đây, Quý Miên Miên thấy lão nhân này rất kiên cường, lần nào cũng có thể tai qua nạn khỏi, lần này hẳn là sẽ không sao.
Nhưng ai mà ngờ được, lần này ông ấy không còn may mắn như thế nữa.
Kỳ thật cuộc sống luôn là thế, thế sự vô thường, nhân sinh khó liệu, chẳng ai dám chắc được hôm nay mình nhắm mắt lại thì ngày mai còn có thể mở ra hay không?
Trong lòng Quý Miên Miên thấy đắng nghét, khóe môi giật giật định nói gì thì bên tai lại vang lên một tiếng kinh hô: “Phu nhân, phu nhân…”
Quý Miên Miên vội vàng xoay người, chỉ thấy Mộ Dung phu nhân đã ngất đi.
Mộ Dung phu nhân luôn trầm mặc suốt một đêm, hiện giờ nghe được tin này thì đã không thể chống đỡ được nữa, lập tức ngã xuống.
Quý Miên Miên bất chấp kinh ngạc, vội vàng chạy nhanh lại đỡ Mộ Dung phu nhân lên, chân tay bà lạnh lẽo, hơi thở yếu ớt, Quý Miên Miên kêu lên: “Mau, bác sĩ mau tới xem…”
Bác sĩ mau chóng ra lệnh cho y tá đưa Mộ Dung phu nhân và phòng bệnh, sau khi kiểm tra xong cho bà liền tiêm một mũi.
Bác sĩ nói: “Phu nhân bị kích thích quá lớn, bi thương quá độ nên mới ngất đi. Mũi tiêm này có tác dụng an thần, hy vọng bà ấy có thể nghỉ ngơi tốt một chút.”
Mộ Dung Miên nói: “Cảm ơn bác sĩ.”
Một đêm không ngủ, ánh mắt anh đầy tơ máu, thanh âm hơi khàn, cả người nhìn rất tiều tụy.
Bác sĩ cảm thấy kỳ quái trong lòng, vì sao cha ruột mất mà Randy lại không hề thương tâm quá mức như một người con hay biểu hiện chứ?
Nhưng thấy anh tiều tụy như thế, bác sĩ đại khái có thể đoán, mẹ anh vì đã thương tâm quá độ nên mới ngất đi, nếu anh cũng ngã xuống thì không phải nhà Mộ Dung sẽ càng thêm rối loạn hay sao?
Nghĩ vậy, bác sĩ cảm thấy người thanh niên trước mắt này thực sự rất có trách nhiệm, biết lấy đại cục làm trọng, nén nỗi đau mất cha, cưỡng chế chống đỡ đại cục, thật sự là rất tốt.
Nếu Mộ Dung Miên biết bác sĩ đang nghĩ cái gì trong lòng thì nhất định anh sẽ nói một câu: ông suy nghĩ quá nhiều rồi.
Bác sĩ thở dài một tiếng: “Thiếu gia Randy, xin đừng quá thương tâm. Dù sao sức khỏe của tiên sinh cũng quá yếu rồi, ra đi với ông ấy mà nói cũng là một giải thoát. Hãy chuẩn bị lo hậu sự cho lão tiên sinh đi thôi.”
Mộ Dung Miên gật đầu: “Tôi biết rồi, sẽ chuẩn bị ngay.”
...