Chương 744: Anh không thương em, lại còn mắng em


...

Yến Thanh Ti bước chân trần trên những tấm đá xếp trên con đường mòn đi xuống. Cô cúi thấp đầu, mặt trời quá chói chang khiến những vùng da lộ ra bên ngoài đều đau rát, tựa như bị nắng chiếu đến bỏng rồi.

Đầu càng ngày càng căng, lại choáng váng, lúc đi bộ đều có cảm giác không vững.

Yến Thanh Ti nghĩ tới một chuyện.

Mẹ nó, xuống thì xuống rồi nhưng làm thế quái nào để về đây? Không lẽ xài hai cái đùi? Nếu đứng lại chờ Du Dực thì có chút... mất mặt thì phải?

Yến Thanh Ti đang mải mê suy nghĩ thì đụng đầu vào một vật gì đó, đầu càng choáng váng, nhủ thầm: "Mẹ nó, nơi này hình như không có cây mà?"

Cô lảo đảo mấy cái, dường như muốn ngã quỵ xuống, lại được một bàn tay kéo lại.

Sau đó nghe thấy một giọng nói lạnh buốt vang lên ở bên tai: "Yến Thanh Ti, em nói xem em có bị ngu không hả?"

Yến Thanh Ti sửng sốt một chút, ngẩng đầu lên: "Anh..."

Người trước mặt có tận hai người nha, cảm giác giống như là đang say rượu. Yến Thanh Ti hất đầu, hỏi: "Sao anh tới đây?"

Nhạc Thính Phong không thèm chả lời, quét từ đầu đến chân cô một lượt: "Em nhìn coi bây giờ em bẩn như thế nào, đến anh còn không thèm đụng vào em."

Vừa nói vừa đem người bế lên.

Tóc Yến Thanh Ti có chút bù xù, mặt thì đầy mồ hôi, tuy đã được Du Dực lau bớt phần trang điểm bị lem nhưng son trên môi, phấn trên mặt đều loang lổ hết cả, eo ơi... nhìn thế nào cũng thấy chẳng ra làm sao.

Quần áo trên người bị mồ hôi thấm ướt, cánh tay lộ ra bị nắng chiếu tới nỗi đỏ ửng, có cố cũng không nhìn ra chút đẹp đẽ nào.

Lúc ôm lấy Yến Thanh Ti cảm giác như ôm một quả cầu lửa vậy.

Anh nhìn Yến Thanh Ti đá rơi giày, lại nhìn đôi chân của Yến Thanh Ti, cắn răng nói: "Yến Thanh Ti, gần đây em đói ăn lắm à? Muốn ăn cá nướng hay beef steak đây? Em nói xem, anh để em thiếu ăn hay sao?"

"Anh yên lặng đi, em chóng mặt." Yến Thanh Ti vừa nói vừa đưa tay bịt miệng Nhạc Thính Phong, nghe giọng của anh cứ vang bên tai cô cảm thấy não như đang muốn nhảy lên, thật đau.

Nhạc Thính Phong...

Anh bước nhanh hơn về chiếc xe đang đỗ rồi nhét Yến Thanh Ti vào trong, vẻ mặt ghét bỏ mà lau miệng, "Con mẹ nó... bẩn quá, tay em không dính bùn đất gì chứ?"

Tay Yến Thanh Ti thực tình cũng có chút bẩn, lúc cô cầm hoa bồ công anh thì đất cát cũng dính luôn lên tay.

Bên trong xe có bật điều hòa, Yến Thanh Ti thở dài, cuối cùng cũng thoải mái một chút.

Cô không trả lời Nhạc Thính Phong, nhắm mắt tựa vào xe, cảm giác bản thân như được sống lại.

Đột nhiên trên mặt cảm thấy lạnh, hai mắt cô hé ra một khe hở nhỏ, nhìn thấy Nhạc Thính Phong đang cầm một cái khăn ướt lau mặt cho cô.

Yến Thanh Ti cảm thấy cả khuôn mặt bị phơi nắng đến nóng ran dần dần trở nên mát mẻ, đầu cũng không còn đau như vậy, cô cúi đầu xuống, mặc kệ cho bàn tay Nhạc Thính Phong lau lau.

Nhạc Thính Phong bóp mặt cô một cái, lại lấy một cái khăn ướt mới lau lau mặt Yến Thanh Ti thêm một lần.

Nhạc Thính Phong hung dữ nói: "Đừng có mà lộn xộn, nhìn xem em bẩn như thế nào, lại còn bôi lên cả quần áo của anh. Trở về tắm ngay cho anh. Cởi giày ra làm cái gì? May là da em dầy nên chưa bị nướng chín đấy."

Yến Thanh Ti bĩu môi một cái: "Chân có đau mà. Anh nhìn xem, chân em rộp cả lên rồi, không thương em thì thôi lại còn mắng em."

Nhìn thấy Nhạc Thính Phong, tảng đá vẫn đang chặn trong lòng Yến Thanh Ti mới dần dần tan biến.

Cô đã tìm được nơi để dựa vào nhưng còn... Du Dực...

Nhạc Thính Phong vừa nghe thấy lập tức dừng động tác trên tay lại, cúi đầu nhìn chân cô: "Ai bảo em xài mấy cái đồ vỉa hè này? Anh nhìn một chút, xem có nghiêm trọng hay không?"

...