...
Đi ở giữa đường, rất dễ bị phát hiện, Yến Thanh Ti quẹo vào một cái ngõ, tiếng bước chân phía sau càng lúc càng gần, cô không dám ngoảnh lại, sợ chỉ cần quay lại thôi sẽ thấy những nguy hiểm đó sắp nuốt lấy cô.
Yến Thanh Ti đã đến cực hạn, cô dựa hoàn toàn vào bản năng sinh tồn của con người để chạy trốn, đôi chân trần bị xước vì chạy trên nền đất nhấp nhô, cơn đau liên tiếp thúc giục Yến Thanh Ti, khiến cô miễn cưỡng có thể giữ lại được một chút ý thức.
Bỗng tóc bị ai đó nắm mạnh, cơ thể đang lao về phía trước bỗng chốc dừng lại, tóc bị giật mạnh, da đầu cũng trở nên tê buốt, cả người cô bị quăng về phía sau.
Trong lòng Yến Thanh Ti vang lên một tiếng - Nguy rồi!
Một giây sau đó, ba.... âm thanh giòn tan vang lên.
Một cái tát giáng xuống, Yến Thanh Ti lập tức nếm được vị máu tanh, đầu cô càng váng vất, trời đất quay cuồng, cô không nhìn rõ được người trước mặt nữa.
Yến Thanh Ti nổ đom đóm mắt, cô chỉ nhìn thấy một bóng người mờ ảo, nghe thấy người đó túm lấy cô, quát: "Con đàn bà thối tha, uống phải thuốc rồi mà còn chạy được, mày thử chạy nữa xem?"
Cơ thể của Yến Thanh Ti lung lay như sắp đổ, tóc bị hắn kéo, cảm giác như da đầu bị lột ra đến nơi.
Mắt Yến Thanh Ti đã không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì nữa, nhưng những lời cô nói ra vẫn rất trôi chảy, giọng cô lạnh như băng: "Hứa Thiến Hi sai mày tới đúng không? Hôm nay một là bọn mày giết tao, hai là đừng có động vào tao, nếu không, chỉ cần tao sống được tới ngày mai, tao đảm bảo sẽ khiến bọn mày sống không bằng chết, tao sẽ khiến cả nhà chúng mày đều không được yên thân......."
Quá nhiều lần gặp nguy hiểm khiến Yến Thanh Ti bất cứ lúc nào cũng đều có thể giữ được bình tĩnh, chỉ sợ rằng, lần này có thể cô sẽ không thể thoát được.
Nhưng, chỉ cần có cơ hội thì vẫn phải thử.
Yến Thanh Ti nói xong, cả hai tên kia đều sững người.
Một trong số đó nói: "Con đĩ này, mồm miệng cũng ghê gớm phiết đấy, đừng nghe lời nó, nó chỉ là một diễn viên nhỏ không có chỗ dựa, có thể làm gì được chúng ta chứ? Hôm nay cứ chơi nó cho sướng đi, chụp vài tấm hình khỏa thân, quay thêm vài cái video, có những thứ này, chẳng phải muốn nó làm gì thì nó cũng phải làm theo sao?”
Yến Thanh Ti cười lạnh, đây chính là thủ đoạn của Hứa Thiến Hi à, tuy có hơi cổ lỗ sĩ, nhưng cũng đủ ngoan độc đấy, cô ta muốn cô không thể vùng dậy chứ gì.
Yến Thanh Ti lạnh lùng nói: "Đã nghe thấy Nhạc Thị bao giờ chưa?"
"Nghe rồi thì sao?"
"Thái tử gia Nhạc Thị, Nhạc Thính Phong là người đàn ông của tao."
Yến Thanh Ti nói xong, tên kia tóm mạnh lấy tóc cô: "Sao mày không nói luôn tổng thống là tình nhân của mày luôn ấy?"
Đầu óc Yến Thanh Ti trở nên mê man, cả người cô không còn chút sức lực nào nữa, cô thấy bóng của ai đó, cô cười, khóe miệng bị rách còn đọng lại vết máu, nụ cười của cô trong bóng tối không gì có thể dữ tợn hơn: "Nếu không tin, vậy, chúng mày.... có thể đi chết được rồi......."
Bịch bịch hai tiếng, có người ở phía sau cầm gậy đập thẳng lên đầu chúng, chúng còn chưa kịp ngoảnh lại nhìn, đã ngã vật xuống đất.
Bóng dáng cao lớn của Nhạc Thính Phong xuất hiện trước mặt Yến Thanh Ti.
Tay anh cầm một chiếc gậy bóng chày, anh chạy nhanh tới, ôm lấy Yến Thanh Ti, thấy má cô sưng lên, khóe miệng bị rách, đầu váng vất: "Chẳng phải tôi chỉ tới đón em muộn có chút thôi sao, sao em lại để mình biến thành cái bộ dạng ma không ra ma, quỷ không ra quỷ thế này?”
Trái tim đang căng lên từng hồi của Yến Thanh Ti rơi vào lòng Nhạc Thính Phong cuối cùng cũng chịu thả lỏng một chút, ý thức của cô giờ đã trở nên mơ hồ, cô lẩm bẩm nói: "Con mẹ nó, anh đã đến mà còn lề mề........tới tận.....bây giờ à?"
Nhạc Thính Phong cạn lời: "Giờ tôi cũng đã cứu được em rồi, chẳng phải em nên nói một tiếng "Cảm ơn" với tôi sao?"
...