...
Sự ghen tuông của Nhạc Thính Phong nháy mắt vơi bớt hơn một nửa.
Nhưng mà, ghen thì vẫn cứ ghen: “Thế thì em cũng không được nhìn anh ta, anh ta so với anh thì còn kém xa, không phải người tốt.”
Yến Thanh Ti ngáp một cái: “Được rồi, không nhìn anh ta, chỉ nhìn anh, ngủ thôi.”
Nhạc Thính Phong vén chăn lên cho cô nằm xuống: “Ngủ thôi.”
Tô Trảm mặt không thay đổi nhìn hai vợ chồng kia nói chuyện yêu đương ngọt ngào như ở chỗ không người. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy trong ánh mắt anh ta vẻ hứng thú.
Nhạc Thính Phong đắp chăn kín cho Yến Thanh Ti. Chờ cô ngủ say, sắc mặt anh liền thay đổi.
Vô cùng không vui quay đầu nhìn về phía Tô Trảm, anh đứng dậy đi đến chắn trước mặt anh ta, nhỏ giọng quát: “Nhìn cái gì, vợ của tôi, anh có thể nhìn à?”
Tô Trảm cười nhẹ nhàng, bụng của anh ta rất đau nên muốn cử động cũng không cử động được.
Anh ta ngửa đầu nhìn Nhạc Thính Phong một lúc mới nói: “Tôi rất muốn biết, sao cô ấy có thể thích cậu?”
Nhạc Thính Phong xem thường: “Anh quản được hả? Vợ của tôi đương nhiên sẽ thích người như tôi.”
Anh cùng Tô Trảm luôn không hợp nhau, anh ta tùy tiện có thể trốn đến phòng của mình, anh rất hoài nghi Tô Trảm cố ý.
Nhạc Thính Phong nâng cằm: “Anh đi theo tôi ra ngoài.”
Tô Trảm dựa vào phía sau, duỗi tay ra cầm lấy một gói khoai tây chiên trên bàn, “Tôi không thể đi ra.”
Người bên ngoài còn đang tìm kiếm, có lẽ có người đã tìm vào khách sạn, anh không thể đi ra mạo hiểm.
Tô Trảm mở ra túi, ngón tay thon dài cầm ra một miếng khoai mỏng.
Nhạc Thính Phong thấy vậy càng cảm thấy Tô Trảm ngứa mắt: “Không đi ra, anh thật muốn nhìn hai vợ chồng tôi ngủ?”
Tô Trảm: “Tôi nghĩ đúng vậy.”
Nhạc Thính Phong: “Làm sao có thể như thế?”
Anh là người rất có ý thức về lãnh địa của mình, ham muốn chiếm hữu cao.
Trong phòng ngủ của mình chắc chắn là không thích có ai vào, nhất là vào buổi tối. Vừa nghĩ đến lúc mình ngủ có người đứng ở đầu giường nhìn, Nhạc Thính Phong liền cảm thấy không thoải mái.
Tô Trảm ăn hai miếng khoai chiên liền nói: “Nói nhỏ chút, cậu muốn đánh thức cô ấy sao?”
Nhạc Thính Phong nhanh chóng quay đầu xem, Yến Thanh Ti quay người nhưng không tỉnh lại. Anh nhỏ giọng nói: “Nếu không phải bây giờ anh bị thương, ông đây sẽ giết anh.”
Khóe môi Tô Trảm hơi nhếch lên một chút.
Anh ta hỏi: “Đăng ký rồi?”
Lúc này Nhạc Thính Phong mới kiêu ngạo nâng cằm: “Đương nhiên, anh nghĩ rằng tôi và anh đều FA giống nhau sao?”
Tô Trảm: “…”
Miếng khoai mang đến bên miệng bỗng nhiên không có hứng ăn nữa.
Đột nhiên Nhạc Thính Phong ngồi xuống hỏi: “Tết năm nay anh có về nhà không?”
“Chắc là có.”
Nhạc Thính Phong cười nói: “Vậy được, lúc nào anh về thì nói với tôi, tôi đến thăm anh.”
Tô Trảm nghi hoặc: “Cậu sẽ nhớ tôi?”
Nhạc Thính Phong cười ha ha hai tiếng: “Đương nhiên nhớ anh, tôi muốn mang vợ tôi tới xem anh bị mang đi coi mặt, nhìn anh bị cả nhà mắng như mắng cháu.”
Tô Trảm là con trai trưởng nhà họ Tô, năm nay đã ba mươi ba tuổi nhưng vẫn chưa kết hôn, cũng không có bạn gái, vài năm đều không về nhà.
Ngày xưa anh ta cũng là con nhà người ta trong mắt phụ huynh, nói đến anh ta đều sẽ cảm thấy hãnh diện. Nhưng bây giờ, nhắc tới anh ấy, cả nhà họ Tô chỉ cảm thấy đau đầu lo lắng, bao giờ mới chịu lấy vợ đây?
Tô Trảm bâng quơ nói: “Anh chính là cháu là họ Tô.”
...