...
Bọn họ đi rồi, Giang Lai từ trên mặt đất vừa đứng dậy vừa xoa gáy, mẹ nó, may mắn lão tử có tránh được đòn đó.
Tiệc rượu này tổ chức ngay tại một khách sạn nổi tiếng của Lạc Thành, Uông Tích Vũ đã chuẩn bị một căn phòng ở chính khách sạn này.
Cô ta sai người đưa Nhạc Thính Phong đi, sau khi chuẩn bị một chút, cô ta mang theo tâm tình kích động mà đẩy cửa phòng ra.
Cô ta tâm tâm niệm niệm, người đàn ông cô ta yêu hơn 10 năm rốt cuộc cũng đã ở trên giường của mình rồi.
Uông Tích Vũ đi tới bên giường, ngồi chồm hỗm trên mặt đất, si mê nhìn gương mặt của Nhạc Thính Phong, nỉ non: “Anh Thính Phong, chờ qua đêm nay, anh sẽ phát hiện ra em mới là người thích hợp nhất ở bên anh.”
Uông Tích Vũ đứng lên, bắt đầu cởi quần áo của mình ra. Cô ta nhìn chằm chằm vào gương mặt Nhạc Thính Phong, vươn tay vuốt ve mặt anh, si mê nói: “Anh Thính Phong, từ nhỏ em đã thích anh, nhiều năm rồi em vẫn chưa quên được anh. Trong lòng em lúc nào cũng nghĩ tới anh, trước kia những người đàn ông em quen đều có nét hao hao giống anh, có người giống ánh mắt, có người giống cái mũi, có người lại giống cái miệng, em luôn nghĩ bọn họ chính là anh. Anh Thính Phong… anh còn nhớ rõ chúng ta ngày xưa không? Trước đây, em thích nhất chơi đùa với anh, chúng ta là thanh mai trúc mã
Ngay sau đó, gương mặt si mê của Uông Tích Vũ lại trở nên méo mó, cô ta giận dữ nói: “Nhưng tại sao anh không đợi em về mà đã đi cưới người khác. Cô ta thì có gì tốt, cô ta có thể so sánh với em ư?”
Có đôi khi, thích một người quá lâu mà không được đáp lại thì nó sẽ trở thành bóng ma ở trong lòng.
Trong lòng Uông Tích Vũ, Nhạc Thính Phong chính là tâm ma, cô ta luôn nghĩ cô ta và Nhạc Thính Phong là một đôi trời xanh tác hợp, qua thời gian dài đằng đằng, suy nghĩ đó đã trở thành một kiểu ám thị tâm lý rồi.
Cô ta cảm thấy chỉ có cô ta mới xứng với Nhạc Thính Phong.
Lễ phục dạ hội đã bị cởi ra, cô ta có một thân thể trẻ trung, hoàn mỹ, cực kỳ gợi cảm.
Uông Tích Vũ chậm rãi vuốt ve mặt Nhạc Thính Phong. Dáng người cô ta rất đẹp, ngực lớn, eo nhỏ, mông cong, cực kỳ nóng bỏng, cho nên cô ta rất tự tin vào bản thân mình, tự tin từ trong ra ngoài. Cô ta nỉ non: “Cô ta có gương mặt đẹp hơn em sao? Dáng người cô ta đẹp hơn em sao? Cô ta có thể trợ giúp anh trong sự nghiệp được như em không?”
Nhớ tới bộ dáng yêu chiều của Nhạc Thính Phong với Yến Thanh Ti, cô ta oán hận nói: “Em không biết con tiện nhân kia là ai, nhưng cô ta đã phá hư tình cảm của chúng ta. Chờ sau khi chúng ta ở bên nhau, em nhất định phải tra tấn cô ta, làm cho cô ta hiểu được cảm giác người mình yêu bị chiếm đoạt là như thế nào. Em muốn cô ta phải thống khổ gấp trăm lần so với em từng chịu, những người mà anh để ý đều là tiện nhân, tiện nhân thì cần phải chết hết.”
Tâm lý Uông Tích Vũ hơi lệch lạc, cô ta cảm thấy mình và Nhạc Thính Phong quen nhau từ nhỏ, ở bên nhau mới chính là chuyện đúng ý trời, những cô gái khác chen vào đều là những con khốn đáng chết, đều là kẻ thứ ba.
Cô ta thường xuyên tưởng tượng đến cảnh mình và Nhạc Thính Phong ở bên nhau, đôi khi chính cô ta cũng không biết đó là ảo tưởng hay là sự thật.
Còn những gã bạn trai giống Nhạc Thính Phong kia, cô ta luôn nhìn bọn họ mà tưởng tượng ra đó là Nhạc Thính Phong.
Ban ngày, cô ta còn có một chút tỉnh táo, nhưng khi đêm tới, đêm xuống, cô ta như bị tâm thần phân liệt, hoàn toàn không thể nào khống chế được mình nữa.
Uông Tích Vũ lấy ra một lọ đựng chất lỏng trong suốt, đôi môi đỏ tươi cong lên, nói: “Người đó nói, ai uống thuốc này vào, sau này trong mắt sẽ chỉ có mình em, về sau… sẽ chỉ yêu một mình em! Anh Thính Phong, sau đêm nay, không còn con khốn nào có thể phá hư tình cảm của chúng ta nữa, anh có vui không?”
Uông Tích Vũ mở nắp chai, định cho Nhạc Thính Phong uống, nhưng… khi còn cách miệng anh không tới 2cm, đột nhiên cô ta dừng lại.
Cổ tay cô ta bị một người giữ chặt lấy, không thể động đậy nửa phần.
...