...
Câu này khiến cho Nhạc Bằng Trình suýt nữa thì ngất ngay tại chỗ.
Tô Ngưng Mi thế mà dám… dám…
Nhạc Bằng Trình tức đến mức xì ra khói: “Bà… cái đồ… cái đồ…”
Nhạc Bằng Trình muốn mắng Nhạc phu nhân là con đĩ già, nhưng còn chưa mắng được đã bị Nhạc phu nhân chặn họng: “Đừng có đến đây làm tôi buồn nôn. Trong thế giới của tôi không cần một đống phân như ông, nếu không đừng có trách tôi ra tay độc ác, không cần phải đợi Thính Phong đâu, mình tôi cũng có thể giải quyết ông.”
Giờ bà chẳng muốn nhìn thấy Nhạc Bằng Trình một chút nào, giống như Thanh Ti đã nói, càng nhìn càng bẩn mắt, không cần thiết phải lãng phí thời gian cho loại người này.
Nhạc phu nhân nhìn đồng hồ, mẹ nó, mất mấy chục phút rồi, lãng phí nhiều thời gian quá.
“Không phải tôi đang đùa với ông đâu. Nhạc Bằng Trình, đây là cơ hội cuối cùng tôi dành cho ông, đừng có khiêu khích sự nhẫn nại của tôi… bằng không, tôi sẽ chỉnh chết ông đấy.”
Đây là cơ hội cuối cùng mà Nhạc phu nhân dành cho Nhạc Bằng Trình.
Bà sẽ không để Nhạc Thính Phong xử lý Nhạc Bằng Trình, dù có thế nào, hai người cũng là cha con, trên đời này không có đạo lý nào để con ruột ra tay với cha đẻ, nếu không sẽ làm trái luân thường, tổn hại đến âm đức.
Những thứ này có đôi khi không tin không được.
Nhưng với bà thì không sao cả, bà với Nhạc Bằng Trình đâu có là gì của nhau?
Vốn đã chẳng phải là vợ chồng, chưa kể trước đây bà coi ông ta như kẻ thù, bây giờ thì đến kẻ thù cũng chẳng xứng.
Nhạc Bằng Trình nhìn theo bóng lưng đang rời đi của Nhạc phu nhân, mặt đỏ bừng, cầm tách cafe trên bàn ném xuống đất.
Nhưng ông ta còn chưa kịp ném thì, đột nhiên cảm thấy sau gáy đau đớn, một lực mạnh mẽ ập tới, cả người ông ta đổ về phía trước, cái tách trong tay rơi xuống vỡ tan trên mặt đất.
Nhạc Bằng Trình muốn quay người lại, khuỷu chân ông ta đã bị người ta đạp cho một cái, quỳ rạp trên mặt đất.
Vừa hay đầu gối ông ta quỳ lên những mảnh sứ vỡ, khiến ông ta kêu thét lên vì đau đớn.
Nhạc phu nhân nghe thấy tiếng động lên quay lại, thấy Nhạc Bằng Trình đang quỳ sau lưng bà, vẻ mặt đầy đau đớn.
Mà đằng sau lưng ông ta là Nhạc Thính Phong và Yến Thanh Ti.
Nhạc phu nhân cười lên: “Thế này là ông đang quỳ xuống để xin lỗi tôi đấy à? Nhưng mà tôi không nhận đâu, tốt nhất… ông nên từ bỏ ý định đó đi. Ông và Đinh Phù, một kẻ chó chết với một con đĩ, đúng là trời đất tác hợp, tôi đâu nỡ nhẫn tâm chia cắt hai người.”
Yến Thanh Ti không nhịn nổi cười, nói: “Sao ông Nhạc lại đứng không vững thế? Trên mặt đất còn có mảnh sứ vỡ đấy, Thính Phong còn không mau đỡ ông Nhạc dậy.”
Nhạc Thính Phong ngạc nhiên, nhưng vẫn thuận theo lời Yến Thanh Ti nói, đưa tay kéo Nhạc Bằng Trình dậy.
Nhưng mới kéo đến một nửa, Yến Thanh Ti đột nhiên giơ tay ra đè bả vai Nhạc Bằng Trình xuống.
Thế là… Nhạc Bằng Trình lại quỳ xuống lần nữa.
Nhạc phu nhân bật cười thành tiếng, bà thật sự rất thích Yến Thanh Ti. Nếu như người khác làm chuyện như vậy, bà nhìn thấy chưa chắc sẽ thích, nhưng đây là Yến Thanh Ti, cô làm cái gì bà cũng thấy đúng.
Nhạc Bằng Trình đau đến mức kêu cha gọi mẹ, nghiến răng trèo trẹo, vợ và con trai con trai ông ta đang liên hợp với một đứa con gái khốn nạn hành hạ ông ta.
Yến Thanh Ti cúi người xuống nói: “Nhạc tiên sinh, làm người có thể ngu, có thể đần, nhưng đừng bao giờ tự tìm đường chết… nếu không, kết cục sẽ rất thê thảm. Muốn người ta sống không bằng chết thì tôi có nhiều cách lắm, ông có hứng thú muốn thử không?”
...