Chương 1674: Lúc hôn cô, môi anh rất run


...

Cô không dám hỏi, cũng không dám chứng thực, cô sợ vạn nhất kết quả không như ý muốn thì tia hy vọng cuối cùng cũng sẽ tan biến mất.

Người ở trong bóng tối lâu ngày thèm ánh sáng thế nào, Yến Thanh Ti có thể hiểu được cảm giác đó.

Cô vỗ vỗ đầu Quý Miên Miên: “Vậy đừng nghĩ nữa…”

Yến Thanh Ti hiểu Quý Miên Miên nghĩ gì, càng biết một điều rằng không ai có thể rõ ràng hơn Quý Miên Miên về việc Mộ Dung Miên có phải người đó hay không?

Trời tối, Nhạc Thính Phong gọi điện thoại giục nên Yến Thanh Ti đành trở về nhà.

Quý Miên Miên lo lắng Mộ Dung Miên không ăn uống đầy đủ nên lúc về còn mua đồ ăn mang về. Nhưng về tới nhà, bấm chuông mãi cũng không có người mở cửa, Mộ Dung Miên không ở nhà, Lãnh Nhiên cũng không.

Quý Miên Miên nhìn đồ ăn trong tay, lại nhìn thời gian, mới 7 giờ, chắc anh sắp trở lại thôi.

Cô vốn định về nhà chờ nhưng lại sợ nhỡ Mộ Dung Miên trở về mà mình không biết, anh phải nhịn đói thì sao đây?

Cô ngồi ở cửa nhà Lãnh Nhiên, cứ tự nhủ là không bao lâu nữa anh sẽ trở lại.

Nhưng không nghĩ, chờ suốt một giờ cũng không thấy Mộ Dung Miên trở về.

Tối hôm qua cô ngủ không ngon, hôm nay lại dậy sớm, ngồi ở cửa mà mệt rã rời, ngủ từ lúc nào cũng không biết.

Lúc Mộ Dung Miên về thì đã hơn 10 giờ, từ trong thang máy đi ra, chưa bước được hai bước đã phát hiện ra vật nhỏ đang ngủ gục trước cửa nhà mình.

Bước chân dừng lại, Mộ Dung Miên nhìn Quý Miên Miên, biểu tình trên mặt rất phức tạp.

Anh thở dài một tiếng, đi tới, bước chân nhẹ nhàng tới mức chính anh cũng không nghe thấy.

Anh ngồi xổm xuống, nhìn thấy Quý Miên Miên đang ôm một đống đồ ăn, không chịu buông tay.

Ánh mắt Mộ Dung Miên giãy giụa và đau lòng.

Anh nhẹ nhàng vươn tay gạt gạt tóc trên mặt cô, cúi đầu hôn lên má cô, lúc hôn, môi anh hơi run.

Quý Miên Miên đang ngủ bị giật mình, anh vội vàng rời ra.

Mộ Dung Miên cười chua sót, làm sao có thể khống chế nổi đây?

Anh lấy chìa khóa ra, nhẹ nhàng mở cửa phòng rồi ôm Quý Miên Miên đi vào.

Từ cửa tới phòng khách cũng không xa, nhưng trên trán Mộ Dung Miên toát mồ hôi, sắc mặt tái đi rất nhiều.

Anh đặt Quý Miên Miên lên sô pha, cố nhịn lại thân thể không khỏe, đi vào phòng lấy ra một cái chăn đắp cho cô.

Sau khi vào phòng, anh lại lấy từ trong hành lý ra một lọ thuốc, tùy tiện lấy vài viên bỏ vào miệng, không uống nước mà cứ thế nuốt xuống.

Mộ Dung Miên ngồi trên giường, hô hấp dồn dập, anh cắn răng áp chế tiếng rên rỉ muốn bật ra khỏi cổ họng.

Một lát sau, thân thể dần dần bình ổn lại, Mộ Dung Miên lau mồ hôi rồi ra khỏi phòng ngủ.

Anh bật đèn ngủ, ánh sáng trong phòng khách mờ mờ.

Anh đi tới bên cạnh sô pha, cúi người xuống.

Quý Miên Miên vẫn đang ngủ, thoạt nhìn rất ngon.

Anh vẫn bảo trì tư thế ngồi như vậy, si ngốc nhìn cô.

Trong ánh sáng mờ ảo, gương mặt nhỏ nhắn của Quý Miên Miên hơi trắng. Đây là thứ duy nhất có ánh sáng thu hút sự chú ý của anh trên thế giới này, ngoại trừ cô, tất cả đều là một màu tối đen.

Thật lâu sau, Mộ Dung Miên chậm rãi ngồi xuống thảm, lưng dựa vào sô pha, cầm lấy thức ăn Quý Miên Miên mang về, chậm rãi nhai từng miếng.

Đồ ăn đã nguội lạnh, chẳng còn chút hương vị gì, nhất là món mặn, sau khi lạnh càng khó ăn hơn.

Mộ Dung Miên ăn rất chậm, người ngoài nhìn vào có khi còn nghĩ anh đang ăn một món gì ngon nhất trần đời.

...