...
Trong lòng Mộ Dung Miên nghĩ rất đơn giản, hoặc là anh giết bà ta, bà ta giết anh! Hoặc là, dù một chút cũng không được động đến bà ấy, nếu không... anh sẽ khiến bà ta chết không kịp hối.
Đến nơi hẹn, anh thực hiện vài cuộc gọi liên tiếp.
Mười phút sau, xe dừng ở sát đường trước cửa nhà một người dân thường, anh mở cửa ra đi vào.
Phu nhân Jones nhốt Mộ Dung phu nhân ở chỗ này, xung quanh ở rất nhiều cư dân, nếu theo như suy nghĩ bình thường thì nơi này căn bản không phải là nơi tốt để giấu người. Nhưng... bà ta lại làm như vậy, còn người anh phái đi tìm kiếm lại không đi tới hướng bên này.
Trong phòng còn có tầng hầm, Mộ Dung Miên ở trong phòng quanh quẩn một vòng, cuối cùng tìm được cánh cửa dẫn xuống căn phòng dưới đất.
Chiếc thang dài dẫn xuống phòng tối tăm chật hẹp, âm u ẩm ướt, đây thật giống như một con đường hắc ám đi thông xuống tận đáy của lòng người, anh càng đi xuống càng thấy được trong lòng kẻ kia có bao nhiêu hèn hạ.
Mộ Dung Miên không nghĩ tới thang lầu này lại dài như vậy, trên vách tường, bóng đèn mờ mờ chỉ có thể chiếu sáng một tấc vuông dưới chân, mỗi lần đi một bước cũng có thể nghe được tiếng bước chân của mình quanh quẩn ở bên tai, thanh âm đó có chút quỷ dị, đáng sợ.
Rốt cục cũng đi tới cuối, thấy được ánh sáng, vẫn không thấy người nhưng Mộ Dung Miên lại ngửi thấy được mùi máu tươi nhàn nhạt.
Mộ Dung Miên nghe được tiếng cười của phu nhân Jones: "Văn San, cô xem, tôi đã gọi hắn tới rồi, cô... con trai ngoan của cô tới cứu cô kìa."
Mộ Dung Miên cuối cùng cũng nhìn thấy người, trang phục của phu nhân Jones vẫn ưu nhã cao quý như cũ, ngồi ở một góc trên chiếc ghế salon kiểu cách Châu Âu xa xỉ. Mộ Dung phu nhân đã không còn bị treo lên, bà nằm bên trong một cái hòm kính rất lớn chuyên để đựng đồ, nhưng mà thứ làm người ta hoảng sợ nhất chính là còn có mấy con rắn cùng sâu bọ không biết tên uốn lượn bò qua thân thể bà.
Mộ Dung phu nhân không biết còn sống hay đã chết, Mộ Dung Miên tay đút trong túi áo, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt bình tĩnh nhìn không ra nửa điểm rung động, cho dù là nhìn thấy một màn kia, trên mặt của anh cũng không có bất kỳ dao động nào.
Anh thản nhiên nói: "Muốn thả thì thả, muốn giết thì cũng giết nhanh đi, tôi không có thời gian nói chuyện cùng bà đâu."
Phu nhân Jones ngửa đầu cười to: "Ha ha ha, Văn San, cô nghe con trai cô nói một chút đi, đứa con hoang mà cô trăm phương ngàn kế để cho nó được trở thành người thừa kế của nhà Mộ Dung, kết quả thế nào, bây giờ cô gặp nạn, ngay cả nhìn cô một cái nó cũng lười không muốn nhìn."
Ánh mắt Mộ Dung Miên lạnh lùng lướt qua mặt Mộ Dung phu nhân, trên mặt của bà không có nhiều vết thương, máu đã ngừng chảy, mắt của bà nhắm nghiền lại, nhìn kỹ có thể phát hiện thân thể của bà vẫn đang run rẩy, hai con bọ bò qua qua mặt của bà.
Tay Mộ Dung Miên ở trong túi áo từ từ siết chặt.
Đột nhiên, Mộ Dung phu nhân nằm ở bên trong hòm mở mắt ra, kêu lên yếu ớt: "Đi, Randy, con đi mau... Không cần phải để ý đến mẹ, không cần để ý tới con khốn này..."
Ánh mắt của bà đỏ ngầu, khóe mắt có vết máu, nhìn về phía Mộ Dung Miên, trong đôi mắt ấy tất cả đều là nhất quyết đoạn tuyệt.
Nét mặt Mộ Dung Miên vẫn bình thường như cũ, giống như là đã đóng băng, không có nửa phần cảm xúc.
Phu nhân Jones khinh thường nói: "Ơ, vẫn còn có khí lực, vẫn còn chưa chết sao, chậc chậc, thật là một người mẹ tốt a, đáng tiếc... con trai lại không phải là con trai tốt."
"Các ngươi giấu diếm thật tốt, Mộ Dung Chí Hoành đến chết cũng không biết rằng con của mình vốn dĩ đã sớm chết rồi. Mộ Dung Miên, mẹ cậu đối xử với cậu thật tốt quá, chẳng lẽ cậu muốn trơ mắt nhìn cô ta chết sao?"
Mộ Dung Miên đứng ở đó, khóe môi nhếch lên một chút, "Nếu không thế, chẳng lẽ lại phải vì bà ấy mà đồng ý với điều kiện của bà sao?"
Phu nhân Jones châm biếm: "Vẫn còn làm bộ làm tịch, nếu cậu thật sự không thèm để ý tới cô ta, vậy cậu tới đây làm cái gì?"
Mộ Dung Miên: "Nhặt xác, thuận tiện... giết bà."
...