...
Anh cúi đầu hôn lên má Quý Miên Miên: “Đây là nơi em lớn lên sao?”
Quý Miên Miên không động đậy: “Ừ…”
Mộ Dung Miên đứng dậy, cầm lấy ảnh chụp đặt trên bàn, đây là ảnh một nhà ba người, có lẽ là chụp vào lúc cô học sơ trung, đầu tóc ngắn ngủn, nhìn như một thẳng nhóc.
Anh nhìn rất lâu, lại cầm một cái ảnh khác lên xem, bên trong là lần Quý Miên Miên giành giải thưởng trong trận đấu võ ở trường.
Anh tùy tiện kéo ngăn kéo ra, bên trong là vài đồ vật linh tinh, có hộp bút, còn có cả sách.
Mộ Dung Miên xem rất chăm chú, ngắm từng ảnh chụp của Quý Miên Miên từ khi còn nhỏ đến khi tốt nghiệp đại học.
Anh rất nuối tiếc, sao anh lại không sớm quen cô một chút, sớm tham dự vào cuộc sống của cô một chút chứ?
Quý Miên Miên không mở nổi mắt ra nữa, mơ mơ màng màng hỏi: “Anh không ngủ à?”
Mộ Dung Miên đáp: “Anh muốn xem em đã lớn lên thế nào.”
“Trời sáng rồi xem.”
Mộ Dung Miên cầm bộ đồng phục từ trong tủ quần áo của cô ra, đi tới nói: “Miên Miên… Anh muốn nhìn thấy em mặc đồng phục cấp ba…”
Quý Miên Miên ngáp một cái: “A… Không mặc vừa đâu, chật rồi.”
“Miên Miên… em thử chút đi.”
“Trời sáng rồi mặc được không, buồn ngủ quá…”
“Anh mặc giúp em…”
Nói xong, Mộ Dung Miên liền bắt đầu ôm lấy Quý Miên Miên, mặc váy và áo vào cho cô.
Quý Miên Miên miễn cưỡng vẫn mặc vừa bộ đồng phục này, có điều… cúc áo ngực không thể đóng lại được, nhìn cực kỳ câu dẫn, tươi mới ngon miệng, quyến rũ xinh đẹp.
Mộ Dung Miên liếc mắt mội cái liền vội vàng bịt mũi… sao anh cảm thấy máu mũi sắp phun ra rồi.
Rốt cuộc anh cũng hiểu tại sao nhiều người đàn ông thích nhìn nữ sinh mặc đồng phục như thế, quả thực không thể nào chống cự được.
Quý Miên Miên nhắm mắt lại, căn bản không nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong mắt Mộ Dung Miên.
Cô lẩm bẩm một tiếng: “Anh đừng ép buộc nữa, mau ngủ đi… Nếu không ngày mai ba em sẽ đánh anh đấy, anh làm gì có sức mà ứng phó chứ…”
Quý Miên Miên ưỡn người, chiếc váy ngắn tới mông bị tốc lên, hoàn toàn không che được cái gì nữa, mà nút áo ngực cũng bung ra, nhìn còn mê người hơn so với lúc không mặc gì.
Mộ Dung Miên cảm thấy, nếu anh còn nhịn nữa chắc là… không thể gọi là đàn ông nữa rồi.
Vì thế, lại đè lên…
Quý Miên Miên bị đè tỉnh, hỏi: “Anh làm gì thế?”
Mộ Dung Miên không nói gì, biểu tình cực kỳ đứng đắn, nhìn cô nói: “Miên Miên, em xấu xa quá…”
Quý Miên Miên sửng sốt, bị biểu tình của anh dọa cho tỉnh: “Anh nói gì?”
Tay Mộ Dung Miên chui vào váy cô: “Sao em lại quyến rũ anh chứ? Là một người đàn ông bình thường, sao anh có thể chịu nổi dụ hoặc khi em mặc đồng phục chứ?”
Quý Miên Miên: “…”
Động tác tay của Mộ Dung Miên gần như không hợp với biểu tình trên mặt anh, anh nghiêm trang nói: “Em đã ra sức quyến rũ anh như thế, anh đành phải cho em được như ý thôi.”
...