...
Tiểu Mộ giữ thể diện cho tôi, cứ thế mua một căn biệt thự, còn làm cho quản lý đuổi cô gái kia, bà không biết, lúc ấy con rể của cũng tôi có bao nhiêu xuất sắc, tôi nhìn toàn bộ bọn trẻ ở cư xá cộng lại, cũng không bằng Tiểu Mộ của chúng ta...
Ông Quý mở miệng liền không dừng được, mặt mày hớn hở nói chuyện gặp trong nơi bán nhà, đem Mộ Dung Miên khoa trương nâng lên tận trời, kích động từ trên ghế nhảy dựng lên, giống như thoáng cái trẻ ra rất nhiều tuổi, biến thành chàng trai tuổi 20.
Bà Quý vẻ mặt kinh ngạc: "Hai bố con ông..."
Một lúc lâu sau đó, bà đột nhiên thò tay dùng sức vỗ lên cánh tay ông Quý: "Ông cũng thật là, thoáng cái bỏ ra nhiều tiền như vậy, đó cũng không phải là vung trang giấy đâu, Tiểu Mộ trẻ tuổi khí thịnh, nhưng ông có tuổi rồi, như thế nào cũng không thận trọng vậy, ông bị ma nhập hả."
Bà Quý đau lòng, bà cảm thấy, Mộ Dung Miên nhất định là vì giữ thể diện cho ba vợ, đem gia sản của mình tiêu tốn hết rồi, dù sao cũng là một người còn trẻ tuổi, có nhiều tiền như vậy đã là rất kinh người rồi.
Mộ Dung Miên vội vàng nói: "Mẹ, mẹ yên tâm, con không phải là hành động theo cảm tính, con thấy sau này nhà chúng ta có thể nhiều người, mua biệt thự ở cho thoải mái, hai người cũng khổ cực hơn nửa đời rồi, cũng nên hưởng phúc."
Lời nói làm trong lòng bà Quý một phen ấm áp, bà nói: "Mẹ biết rõ con có lòng hiếu thuận, thế nhưng mẹ vẫn là muốn sống thực tế, con kiếm tiền cũng không dễ dàng, tiền của con cũng không phải gió lớn thổi tới, mẹ hiểu con trước kia lúc đóng phim kiếm được chút tiền, nhưng tiền đó đều là con vất vả..."
Quý Miên Miên muốn mở miệng, lại bị Mộ Dung Miên nhẹ nhàng đè xuống, anh hướng cô cười cười, không để cho cô ngăn cản, anh yên tĩnh kiên nhẫn nghe bà Quý nói hết.
Chỉ có người chính thức quan tâm bạn mới tiếc thương bạn, mới có thể hy vọng bạn có thể tiêu ít tiền.
Tựa như những người chỗ bán nhà kia, người nào quản anh tiền như thế nào, cả đám đều hận không thể đem tất cả tiền trên người anh lấy xuống hết ấy chứ.
Bà Quý thật sự đau lòng mới có thể nói như vậy, đây mới chính là thái độ chân chính của người làm mẹ.
Đây cũng là lần đầu tiên Mộ Dung Miên được nghe từ trong miệng của trưởng bối nói như vậy, anh một chút đều không cảm thấy dài dòng, mà nghe thấy vô cùng ấm lòng.
Chờ bà Quý nói xong, Mộ Dung Miên mới nói: "Mẹ nói cũng đúng, có điều con kiếm tiền chính là vì để cho mọi người có thể thoải mái dễ chịu chút, mẹ yên tâm, về sau có con ở đây, tuyệt đối sẽ không để cho ba mẹ phải chịu khổ."
Lời này khiến ánh mắt bà Quý đau xót, vốn là còn muốn nói một loạt nữa, giờ đây chỉ có thể thở dài một tiếng: "Cái đứa nhóc này, về sau cũng không cho phép như vậy, mẹ và ba con vẫn có chút gửi trong ngân hàng, không thể lúc nào cũng xài tiên con."
"Vâng, được, về sau những việc này con sẽ cùng ba mẹ thương lượng."
Ông Quý nói: "Bà cũng đừng bận tâm linh tinh, Tiểu Mộ suy nghĩ tỉ mỉ lắm, nó còn mua mấy cửa hàng, sau này cho thuê hoặc để chúng ta buôn bán sẽ không phải lo cuộc sống rồi, đứa nhỏ này muốn chu toàn cho chúng ta, làm việc ổn thỏa, lại không tùy tiện, bà về sau cứ ở nhà hưởng phúc đi."
Quý Miên Miên ở một bên cười trộm, ba đã hoàn toàn bị thu phục rồi.
Người một nhà đang trò chuyện, điện thoại di động của cô đột nhiên vang lên, Lí Nam Kha gọi tới, mở miệng nói thẳng hy vọng cô có thể tới dự hôn lễ tháng sau của mình.
Quý Miên Miên kinh ngạc: "Ôi, trước không phải cô còn nói là lễ đính hôn sao? Như thế nào... biến thành hôn lễ rồi?"
...