...
Gã phóng viên kia rõ ràng là được an bài cố ý làm khó Yến Thanh Ti.
Anh lại đang muốn biết thằng ngu nào nẩy ra cái suy nghĩ đó.
Đột nhiên, trên đầu vang vên tiếng của Hạ Lan Phương Niên: "Thính Phong, xem cái gì mà ngẩn người ra thế?"
"Bộp", Nhạc Thính Phong nhanh tay gập máy tính lại, ngẩng đầu nhìn Hạ Lan Phương Niên, không biết cậu ta đến từ bao giờ.
Nhạc Thính Phong đằng hắng cổ họng: "Cậu đến sao không báo trước một tiếng?"
Nhạc Thính Phong ảo não, mải xem đến nỗi ngay cả Hạ Lan Phương Niên đến lúc nào còn không biết.
Hạ Lan Phương Niên cười cười: "Với quan hệ của hai chúng ta...cậu đang vụng trộm với ai ở đây à? Mà cậu vừa xem cái gì thế?"
Nhạc Thính Phong đá sang chuyện khác: "Không có gì, cậu đến tìm mình có chuyện gì à?"
Hạ Lan Phương Niên ngồi xuống bàn tiếp khách: "Cậu đến tham dự lễ thành niên* của em gái mình đi, dù sao thì chúng ta cũng nhìn nó lớn lên, cả đời chỉ có một lần"
*Lễ thành niên: sinh nhật tuổi 18.
Nhạc Thính Phong không để ý nói: "Được rồi, nếu không bận thì sẽ đến."
Hạ Lan Phương Niên hỏi: "Cậu có tâm sự?"
"Không có, cậu đến là vì mỗi chuyện này?"
"Đúng vậy, có thế thôi."
"..."
Nhạc Thính Phong trong lòng đang sốt ruột hết cả lên mà Hạ Lan Phương Niên cứ nói hết chuyện này đến chuyện khác.
Cuối cùng, thư kí Tôn gõ cửa tiến vào, nhắc nhở còn 10 phút nữa là diễn ra cuộc họp, Hạ Lan Phương Niên mới rời đi.
Tiễn Hạ Lan Phương Niên đi, Nhạc Thính Phong lập tức mở máy tính lên.
Buổi họp báo sắp đi đến hồi kết, người dẫn chương trình mới hỏi một câu cuối cùng, hoàn toàn không liên quan tới bộ phim.
Anh ta hỏi: "Nghe nói, cô Yến sinh ra và lớn lên Lạc Thành, lần đầu tiên đóng bộ phim lớn như thế này tại quê nhà, không biết giây phút này cô cảm thấy thế nào, có lời gì đặc biệt muốn nói hay không?"
Yến Thanh Ti mỉm cười: "Thực ra thì... lúc này tôi rất muốn gửi gắm cho người nhà tôi vài câu, tôi và bọn họ đã ba năm không gặp nhau rồi, tôi... thực sự... rất nhớ họ."
"Nhân cơ hội được đứng trên sân khấu này, tôi cũng muốn thông báo cho họ biết --- Tôi, đã quay về rồi."
Yến gia, tôi đã quay lại rồi.
Tôi đã nói từ ba năm trước rồi, những gì các người nợ tôi, tôi sẽ đòi lại hết.
Tôi đã chuẩn bị xong rồi, còn mấy người thì sao!
Yến Thanh Ti nhấc cao cằm, trực tiếp nhìn vào ống kính, đôi mắt sáng rực, nụ cười rực rỡ, khiến anh chàng quay phim mặc dù biết cô không có nhìn thấy mình nhưng vẫn phải đỏ mặt, tim đập.
Cái máy quay nho nhỏ này, không cách nào ghi hết được vẻ đẹp của cô.
------------------------
Yến gia, Yến Minh Châu đột nhiên hét lên một tiếng chói tai.
Diệp Linh Chi bị dọa sợ: "Minh Châu, con kêu cái gì vậy?"
Yến Minh Châu một tay cầm điện thoại run rẩy, gương mặt trắng bệch, la lên: "Mẹ.... mẹ, mẹ mau lại đây mà xem, mẹ mau đến đây, đến đây...."
Diệp Linh Chi nhíu mày đi đến: "Chuyện gì thế?"
Yến Minh Châu cầm điện thoại của mình đưa cho bà ta: "Yến Thanh Ti, mẹ, con tiện nhân Yến Thanh Ti..."
Diệp Linh Chi vừa nghe thấy tên Yến Thanh Ti, cả gương mặt liền đổi sắc, giật lấy chiếc điện thoại đang phát câu cuối cùng của Yến Thanh Ti: "Tôi muốn nói với người nhà của tôi --- Tôi, đã quay về rồi!"
Tay Diệp Linh Chi run rẩy, lúc bà ta nhìn thấy một Yến Thanh Ti xinh đẹp mĩ miều trên màn hình, ngoại trừ kinh ngạc ra thì trong đôi mắt cay nghiệt toàn bộ đều là sát ý.
Yến Minh Châu vò đầu, gào thét điên cuồng: "Con tiện nhân này, nó làm sao lại có mặt trên truyền hình, nó làm sao lại đi làm ngôi sao? Mẹ........ chúng ta phải làm gì bây giờ?"
--------------------------------------
Mãnh Ti nhi: Bà đây quay lại rồi, lũ cặn bã chịu chết đi!
...