Chương 1147: ANH YÊU EM ĐẾN MỨC CHẾT MÊ CHẾT MỆT RỒI


...

ANH YÊU EM ĐẾN MỨC CHẾT MÊ CHẾT MỆT RỒI

"Còn cần cái đó làm gì nữa chứ, đã là vợ chồng rồi mà, hợp pháp đấy nhé, tạo ra một người nữa thì càng tốt, càng hay chứ sao?”

Yến Thanh Ti thở dốc: “Nhưng sự nghiệp của em….”

Tay của Nhạc Thính Phong đốt lửa trên người Yến Thanh Ti, khiến cô chẳng còn tâm trí nghĩ ngợi gì nữa, anh nói: “Có chồng em ở đây, sự nghiệp của em muốn bắt đầu lại lúc nào chẳng được.”

Thực ra trong lòng anh thực sự đang mong Yến Thanh Ti có thể nhanh chóng mang thai, như thế mới có thể khiến cô ở nhà nhiều hơn.

Mỗi lần cô đi quay phim, đã đi là đi liền một mạch mấy tháng trời, thế có khác gì đang yêu xa đâu.

Cũng may anh là một người có khả năng kiềm chế rất tốt, lại yêu cô đến mức mê mệt, nếu như đổi thành người khác thật, đối diện với bao nhiêu cám dỗ như thế thì đã sớm không giữ nổi mình nữa rồi.

Tình yêu ấy à, có những lúc khiến cho người ta quá mê đắm. Lúc này, Yến Thanh Ti cũng không khống chế nổi mình nữa, cô cắn vai Nhạc Thính Phong, tùy anh ấy đi, dù sao… cũng đã là vợ chồng chính thức rồi.

Trước đây bao nhiêu lần thế có trúng thưởng lần nào đâu, lần này chắc gì đã may mắn thế.

Quấn quýt triền miên mấy lượt, Yến Thanh Ti đã kiệt sức, “lăn lộn” trên giường đúng là việc cần thể lực, sự khác biệt giữa nam nữ có thể thấy rõ thông qua chuyện này.

Cô mệt đến mức không nhấc nổi một ngón tay lên được nữa, Nhạc Thính Phong nằm bên cạnh vẫn còn trêu cô.

Thanh Ti bịtrêu chọc tới phát phiền, cô giơ tay đẩy đầu anh ra: “Anh không sợ phóng túng quá độ à?”

Nhạc Thính Phong cười ha hả: “Quá độ? Ha ha… Đàn ông trên toàn thế giới này đều có thể gọi là phóng túng nhưng anh thì không, anh như thể là một nhà sư khổ hạnh ấy, ngoại trừ trên đầu có tóc ra, em nói xem trước đây anh với sư có khác gì nhau không? Ngay cả mẹ anh và Hạ An Lan cũng bắt đầu mờ ám với nhau rồi đấy, anh còn chẳng bằng bọn họ nữa kìa.”

Yến Thanh Ti không nhịn được bật cười, cô vẫy vẫy tay, viên kim to đùng lòe lòe lấp lánh: “Hòa thượng có thể lấy được vợ đẹp như thế này à?”

Nhạc Thính Phong túm lấy tay Yến Thanh Ti hôn lên cái nhẫn: “Bà xã, em thật tốt.”

Yến Thanh Ti nhếch môi lên cười đầy đen tối: “Sau này… Phải nghe em tất, biết chưa?”

Nhạc Thính Phong không hề do dự: “Cái gì cũng nghe em.”

Yến Thanh Ti vỗ nhẹ lên mặt Nhạc Thính Phong: “Ngủ thôi.”

Nhạc Thính Phong không sờ mó linh tinh nữa, ôm lấy chặt lấy cô: “Được rồi, ngủ thôi.”

Đêm nay, nằm trong lòng anh, nghe nhịp tim của anh, Yến Thanh Ti cảm thấy bình yên đến lạ.



Sáng hôm sau, ăn sáng xong, Yến Thanh Ti chạy sang an ủi Nhạc phu nhân vẫn còn đang ốm, tuy rằng bà cũng đã đỡ nhiều rồi nhưng Yến Thanh Ti vẫn kéo bà đến bệnh viện.

Đến nơi rồi, Nhạc phu nhân túm chặt lấy cái cửa xe không muốn xuống, “Mẹ không sao rồi mà, còn đến đây làm gì nữa?”

Yến Thanh Ti nói: “Có làm sao hay không thì phải để bác sĩ xem đã, không phải mẹ nói là được đâu, nghe con đi nào.”

Nhạc phu nhân lắc đầu: “Mẹ khỏe thật rồi mà, khụ khụ khụ… Quay về ngủ một giấc là khỏe mà.”

Nhạc Thính Phong đứng bên cạnh chậm rãi nói: “Nhưng lúc mẹ ngủ lại đá hết cả chăn ra, mẹ ho càng lúc nặng kia kìa.”

Nhạc phu nhân kinh ngạc nói: “Mẹ đá đâu mà đá, con đừng có nói linh tinh.”

Yến Thanh Ti đột nhiên vẫy tay: “Bác…”

Hạ An Lan cũng vừa mới đến, ông bước tới chỗ bọn họ đang đứng, Ngự Trì, thư kí, cùng một đoàn người theo đằng sau.

“Thanh Ti, các con đến rồi à?”

Nhạc phu nhân nhìn thấy Hạ An Lan liền thầm mắng một câu, mặt người dạ thú, ngồi lì trên xe không chịu xuống.

Yến Thanh Ti cười nói: “Bác, con muốn đến gặp Hạ Như Sương. Mẹ chồng con giao lại cho bác nhé, bác đưa bàấy đi kiểm tra xem... xem có còn sốt nữa không? Nếu như bác sĩ đề nghị tiêm thì nhất định phải tiêm đấy nhé!”

Nhạc phu nhân trợn mắt: “Thanh Ti…mẹ là mẹ chồng con đấy.”

...