Chương 591: Người mà tôi muốn vẫn luôn là cô


...

Quý Miên Miên không nói nữa nhưng hai mắt vẫn mở thật to nhìn Diệp Thiều Quang, tựa như muốn nói: Nhìn đi, nhìn đi, thẹn quá hóa giận! Rõ ràng anh có ý với Tiểu Từ, thật không ngờ anh là loại cầm thú như vậy.

Trong lòng Quý Miên Miên nghĩ, mẹ nó, khẩu vị quá nặng!

Diệp Thiều Quang oán hận nhìn Quý Miên Miên. Bây giờ anh ta không những muốn cắn nát đầu lưỡi của Quý Miên Miên mà còn muốn móc mắt cô ta ra.

Cô nàng này ngu xuẩn đến độ thuốc tiên cũng không chữa được. Người khôn khéo, mưu mô như Yến Thanh Ti vì sao lại có thể giữ loại hàng như này bên người? Hay là cô ta đang thay trời hành đạo - thu nhận Quý Miên Miên.

Diệp Thiều Quang ép sát Quý Miên Miên: "Quý Miên Miên, rốt cuộc cô làm cách nào mà sống được tới giờ này vậy?"

Quý Miên Miên ngây thơ nói: "Tôi cũng không biết nha, làm sao mà biết được mình sống bằng cách nào? Cơ mà ba ba tôi từng nói, tôi nhất định chết vì ngu."

Diệp Thiều Quang cười lạnh một tiếng: "Ba của cô nói đúng rồi đấy."

Cô nàng này nếu không chết vì ngu chỉ có thể chết vì quá ngu.

Quý Miên Miên từ từ lui về phía sau: "Tôi không khinh bỉ anh, cũng sẽ không xem thường anh, tuy rằng khẩu vị của anh có hơi nặng một chút cũng không sao, tình yêu chân thành không có tội mà. Cái đó... nếu anh thật sự có thể giúp nữ thần của tôi..."

Quý Miên Miên vỗ ngực một cái: "Vậy để tôi đi nói giúp anh với Tiểu Từ, nói là vì nữ thần để cậu ta lên giường với anh, chắc cậu ta cũng không từ..."

Quý Miên Miên chỉ thiếu một chữ nữa mới có thể nói hết câu, có điều Diệp Thiều Quang đã không muốn nghe thêm lời nào của cô nữa nên sấn tới, thắng thắn cúi đầu chặn cái miệng của Quý Miên Miên lại.

Anh không muốn nghe thấy bất cứ âm thanh nào phát ra từ miệng của cô gái này, trừ phi là... âm thanh trên giường.

Quý Miên Miên trợn to mắt, mẹ kiếp, cái thể loại đâu mà một lời không hợp liền lập tức hôn?

Rõ ràng là thích Tiểu Từ, tại sao cứ đi hôn cô? Bà đây cũng không phải loại đàn bà tùy tiện, nếu bị người ta nói Quý Miên Miên chạy đi cướp đoạt đàn ông của một người đàn ông thì cô còn mặt mũi nào mà sống hả?

Quý Miên Miên giơ tay, túm lấy cái tay đang đặt bên hông cô của Diệp Thiều Quang.

Đang muốn ném anh ta, chợt cô nghe thấy âm thanh phát ra khi hai đôi môi rời khỏi nhau.

"Quý Miên Miên, nếu cô còn dám quăng tôi một lần nữa thì cô có tin hay không, tôi sẽ khiến cho Yến Thanh Ti càng thêm khốn khổ? Cô không muốn kiếm chuyện phiền phức cho nữ thần yêu quý của cô chứ?"

Hai người bọn họ gần như sát rạt vào nhau, âm thanh dường như chỉ có hai người bọn họ nghe thấy.

Quý Miên Miên vừa tức giận vừa sốt ruột: "Diệp Thiều Quang, tên khốn khiếp nhà anh, anh không trèo được lên giường Tiểu Từ thì thôi, sao lại tức với tôi? Anh dám động vào nữ thần, có tin hay không tôi lập tức giết chết anh?

Đột nhiên trên môi Quý Miên Miên truyền đến cảm giác đau xót, cô hét lên: "A..."

"Người mà tôi muốn ngủ cùng là cô, ngay từ đầu đã là cô!"

Càng nghĩ Diệp Thiều Quang càng hối hận về chuyện đêm đó, tại sao anh lại dễ dàng để cho cô đi như vậy?

Quý Miên Miên đần mặt, đôi mắt mở to hết cỡ nhìn Diệp Thiều Quang.

Môi dưới của cô bị cắn rách một chút còn dính lại ít máu đỏ, sắc đỏ thẫm của màu máu lại khiến Quý Miên Miên trở nên xinh đẹp hơn, khuôn mặt mọi khi chỉ thấy vẻ đáng yêu, hiện tại lại có phần gợi cảm.

Diệp Thiều Quang híp mắt lại, che giấu đi ánh sáng tàn nhẫn đang lóe lên, xem ra tối nay không thể tha cho cô nàng được rồi.

"Cô có muốn cứu Yến Thanh Ti hay không?"

Quý Miên Miên đang ngẩn người, đột nhiên xoay người như đang tìm kiếm cái gì đó.

Diệp Thiều Quang nhịn không được, hỏi: "Cô đang tìm cái gì?"

Diệp Thiều Quang đoán chắc Quý Miên Miên muốn tìm một con dao, không chừng muốn giết anh ngay tại nơi này.

"Đương nhiên là tìm phòng ngủ, tìm giường chứ còn gì, không phải chỉ là làm thôi sao? Không có giường thì làm cái khỉ gì?"

...