Chương 1692: Hương vị anh mang tới cô vĩnh viễn không quên


...

"Đúng rồi, một tháng tới đây chị không có vai diễn nào, em cứ đi theo Mộ Dung Miên đi, dù sao cũng là tiểu sư đệ, nên chăm chút một chút…”

Nếu là Diệp Thiều Quang, đương nhiên Yến Thanh Ti không làm khó nữa.

“Vâng, cảm ơn chị Thanh Ti.”

Yến Thanh Ti cười cười, lại cắn một miếng táo nữa. Quý Miên Miên đã nhận ra đó là Diệp Thiều Quang nhưng vẫn không kể, cô biết là tại sao.

Bởi vì Mộ Dung Miên không chịu thừa nhận, nhưng không sao cả, dù sao đều là một người.

Nếu mọi người không nói thì cô cũng chẳng muốn vạch trần, trong lòng biết là được rồi.

Yến Thanh Ti nhìn Quý Miên Miên nấu cơm, lúc cô bổ khoai tây, vài lần suýt cắt vào tay, thật sự là làm cho người ta kinh hồn táng đảm.

Yến Thanh Ti lo lắng, xắn tay áo: “Ai nha, em nói xem, sao em lại ngốc thế này, để chị…”

Nhưng vừa cầm dao lên, còn chưa kịp thái xuống thì đã bị Nhạc Thính Phong từ ngoài vào nắm lấy cổ tay: “Bà xã, việc nặng này cứ để anh, hai người ra ngoài đi, đi chơi với Hạnh Nhân, bữa cơm này để bọn anh làm cho.”

Yến Thanh Ti quay đầu thì thấy sau lưng Nhạc Thính Phong là Mộ Dung Miên đang ôm Hạnh Nhân.

Cô nhún vai: “Vậy… cũng được…”

Yến Thanh Ti tiếp nhận lại Hạnh Nhân từ tay Mộ Dung Miên, anh vẫy vẫy cánh tay nhức mỏi, đi tới bên cạnh Quý Miên Miên, lấy tạp dề khỏi người cô: “Ra ngoài đi.”

“A… Được…” Quý Miên Miên ngơ ngác rời khỏi phòng bếp, xoay người lại thì thấy anh đã mặc vào tạp dề, cầm dao thái. Hốc mắt cô cay cay, chuyện này làm cho cô nhớ tới những ngày tháng trước đây.

Trước đây, Diệp Thiều Quang cũng thế, nấu cơm cho cô ăn.

Yến Thanh Ti kéo Quý Miên Miên ngồi xuống, thở dài một tiếng: “Trưa nay hẳn là phải ăn cơm muộn rồi.”

Quý Miên Miên sờ mũi: “Giờ em nấu cơm cũng… không khó ăn…”

Chỉ đôi khi cho muối hơi quá tay, đôi khi quên bỏ muối, có đôi khi sống, đôi khi cháy mà thôi.



Có Mộ Dung Miên ở đây, bữa trưa nhanh chóng được hoàn thiện.

Bốn người và một thằng nhóc chưa biết ăn cơm ngồi ở bàn ăn, giống hệt trước kia.

Quý Miên Miên cầm lấy đũa gắp một miếng sườn chua ngọt, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra. Hương vị này cô không bao giờ quên. “Vẫn là hương vị này, thật sự không thay đổi, ngon quá…”

Mộ Dung Miên lẳng lặng gắp rau cho cô, anh ăn rất ít.

Đồ ăn trên bàn đều là Mộ Dung Miên làm, Nhạc Thính Phong chỉ lăng xăng làm mấy việc vặt.

Hạnh Nhân nằm trong lòng Nhạc Thính Phong nhìn ba nó ăn hết miếng nọ tới miếng kia, ánh mắt nó đảo như rang lạc, đầu lưỡi hồng liếm môi liên tục, thỉnh thoảng còn chảy cả nước miếng.

Ăn cơm xong, Quý Miên Miên ôm bụng: “Em không được rồi, không được rồi… Ăn no quá…”

Lâu lắm rồi cô mới ăn nhiều như hôm nay.

Từ sau khi Diệp Thiều Quang rời đi, đồ ăn với Quý Miên Miên mà nói chẳng còn ý nghĩa gì cả.

Mộ Dung Miên nhíu mày, nhìn Quý Miên Miên mà phát sầu.

Ăn cơm xong, Yến Thanh Ti và Nhạc Thính Phong chuẩn bị rời đi.

Trước khi đi, cô nói với Mộ Dung Miên: “Nên đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe một chút. Cứ đi đi, dù sao… mọi người đều biết cả rồi.”

...