Chương 1215: Mong ông chăm sóc bà thật tốt


...

"Bà phải bồi dưỡng cho khỏe, chờ thân thể của bà tốt hơn rồi còn có thể theo con với mẹ tới đoàn làm phim chơi nữa. Con có phải đi luôn đâu, còn sẽ thường xuyên về mà.”

Hốc mắt lão thái thái đỏ lên: “Bà biết, trong lòng con quan trọng vẫn là…”

Yến Thanh Ti trấn an bà lão: “Con cũng sẽ rất nhớ bà, nếu có thời gian thì nhất định con sẽ về thăm.”

“Tốt!”

Buổi tối, lão gia tử tìm Yến Thanh Ti, muốn cùng cô nói chuyện.

Hai người ra ngoài, thời tiết buổi tối rất lạnh, Yến Thanh Ti phải khoác một chiếc áo khoác thật dày.

Lão gia tử nói: “Thanh Ti… ông biết con rất ghét ông, ông không đồng tình với Như Sương, cũng không quên Tiểu Ái, ông chỉ nghĩ đã sống thì không nên ôm hận thù, mọi người nên học bao dung, thiện lương, con nói có đúng không?”

Yến Thanh Ti nghe lão gia tử nói xong bèn đáp: “Con biết, lòng dạ ông lương thiện, nhưng lương thiện cũng phải có điểm mấu chốt, bao dung cũng phải nhìn đối tượng xem có đáng để mình bao dung hay không. Nếu tối hôm đó bà ta thực sự xuống tay thành công với bà ngoại, con không biết hôm nay ông còn có thể nói ra được hai chữ bao dung này hay không?”

Yến Thanh Ti cũng không biết mình nên đối với ông ngoại như thế nào, cảm tình của cô với ông thực có chút phức tạp.

Cô không muốn sau nhiều năm như vậy còn đi trách người khác, nhưng cô lại không thể không nói. Năm đó, nếu không phải ông ngoại tới trại trẻ mồ côi mang Hạ Như Sương về thì sẽ chẳng có chuyện gì phát sinh cả.

Lão gia tử thở dài một tiếng, đôi khi chính ông cũng cảm thấy rất khó nghĩ.

Yến Thanh Ti cười cười, nói: “Kỳ thực, con rất hiểu, con gái nuôi 5 năm với con gái nuôi hơn mười năm khác nhau rất nhiều. Trong lòng ông, có lẽ cảm tình dành cho người đàn bà đó rất tốt đúng không?”

Hạ lão gia ngẩng đầu kinh ngạc: “Ông…”

“Mỗi người đều có sở thích khác nhau, có lẽ Hạ Như Sương thực sự hiếu thuận, tôn kính với ông, nhưng… Mong ông ít nhất hãy nhớ rõ ràng một chút, con đi rồi, hy vọng ông có thể chăm sóc bà ngoại thật tốt.

Yến Thanh Ti không muốn nói chuyện nhiều với lão gia tử, đại khái vì cô cảm thấy nhân sinh quan của hai người quá khác nhau.

Kỳ thực, cô hiểu tâm lý của Hạ lão gia. Người như ông trước đây cô cũng đã từng gặp, những người này đối với con nuôi nhiều khi còn tốt hơn con đẻ, huống chi Tiểu Ái vừa 5 tuổi đã bị hãm hại, vài thập niên về sau người bên cạnh ông cũng chỉ có Hạ Như Sương.

Tình cảm con người thường là thế, vì vậy ông ngoại đối với người đàn bà kia có ít nhiều thiên vị cũng không khó lý giải.

Nam nhân vốn không giống nữ nhân vì họ không phải mang thai 10 tháng, không có loại cảm giác sinh con khắc cốt ghi tâm như phụ nữ.

Nhưng…

Đối với loại tiện nhân như Hạ Như Sương, Yến Thanh Ti có thể hiểu được ông ngoại nhưng không thể nào thông cảm cho ông được.

Bởi vì cô thật sự rất ghét mấy kiểu tỏ ra thánh mẫu, càng chán ghét kiểu thánh phụ, cảm thấy thật sự không chịu nổi hai loại người này.



Buổi tối trước hôm rời đi, Yến Thanh Ti tới gặp Hạ An Lan: “Bác, gần đây nhiều việc nên con quên nói với bác cái này.”

Hạ An Lan ngoắc tay gọi cô tới, nói: “Là chuyện mà Hạ Như Sương nói rằng sau lưng cô ta còn có người khác phải không?”

Yến Thanh Ti gật đầu: “Đúng ạ, trước khi bà ta nhảy ra ngoài cửa sổ đã nói, con sẽ vĩnh viễn không biết được bí mật đó. Con đang nghĩ chẳng lẽ phía sau bà ta thật sự còn có người khác sao?”

Mấy hôm nay Yến Thanh Ti chỉ bận tâm tới chuyện tình của Du Dực, nay chuyện đó đã tạm coi như ổn, giờ bình tĩnh lại cô mới nhớ ra chuyện của Hạ Như Sương.

Hạ An Lan chỉ vào ghế dựa ở đối diện mình, nói: “Ngồi đi, chúng ta tâm sự một chút.”

...