...
Lời của Yến Thanh Ti làm người khác kinh ngạc vô cùng.
Đây không phải là quá lạnh lùng sao, cho dù không quan tâm thì cũng không cần nói như thế chứ?
Mọi người nhìn Yến Thanh Ti, ánh mắt đều thay đổi.
Người đời thích nhất là xem náo nhiệt, nhưng thấy người ta gặp nguy hiểm mà không tiến lên giúp còn đồng tình với người ta thì thật hiếm thấy.
Lúc Tằng Khả Nhân lấy dao uy hiểm Yến Thanh Ti, bọn họ không ai hỗ trợ, nay Yến Thanh Ti chỉ nói một câu thì họ lại cảm thấy sao Yến Thanh Ti lại có thể lạnh lùng như thế. Họ đã quên, Tằng Khả Nhân biến thành như thế này cũng là do họ góp một phần công sức, bởi vì ảnh đưa lên mạng đều có công lao của họ.
Tằng Khả Nhân là cô gái được nuông chiều, nay xảy ra chuyện này, cô ta không hề có khả năng thừa nhận, cô ta đã bị hủy thật rồi.
Cô ta cảm thấy trên đời này chẳng có lý do gì để sống tiếp, mọi người nhìn cô ta lúc này chẳng khác gì lúc cô ta không mặc quần áo, làm cô ta cảm thấy thật nhục nhã, sự nhục nhã đó vĩnh viễn không thể nào xóa đi được.
Con người sợ nhất không phải là đau khổ mà là không còn hy vọng tồn tại, cô ta đã buông tay hoàn toàn rồi.
“Được… Được, tôi sẽ chết cho cô xem… Tôi muốn cho cả nước này biết cô đã bức tử tôi. Yến Thanh Ti… cô chính là hung thủ…”
Tằng Khả Nhân thực sự là đã mất hết hy vọng, nhưng cô ta không muốn chết như anh của mình nên mới nghĩ có thể thay đổi được gì đó, cô ta không muốn chết trong lặng lẽ.
Yến Thanh Ti châm chọc: “Đừng nói lời vô nghĩa nữa, muốn chết thì chết nhanh lên, không thấy mọi người đang nhìn à? Chúng tôi còn phải quay phim, đừng lãng phí thời gian của chúng tôi. Ai không dám động thủ chính là con rùa rụt đầu.”
“Tôi… Tôi chết… Yến Thanh Ti… Tôi thành quỷ cũng sẽ không tha cho cô.”
Tằng Khả Nhân đúng là rất muốn chết, nhưng dao gọt hoa quả cũng không sắc bén như dao găm, lưỡi dao lạnh lẽo dán lên cổ làm cho cô ta không ngừng run rẩy, cuối cùng cô ta mới phát hiện ra rằng mình đang sợ… Cô ta không có dũng khí tự cắt cổ mình.
Nhìn tay của Tằng Khả Nhân đang run rẩy, Yến Thanh Ti biết rõ là cô ta không dám chết.
Cô cười nhạo: “Sao không dám xuống tay vậy? Không dám chết chứ gì? Cô làm cho tôi thất vọng quá, Tằng Khả Nhân ạ. Cô nói người như cô không muốn sống nữa, cô nghĩ xem những người ngày nào cũng sống trong khổ cực phải làm sao đây? Những người bị ung thư, những người bị tai biến không tự điều khiển sinh hoạt cá nhân được, những người lo lắng không biết ngày mai có thể nhìn thấy ánh mặt trời hay không phải làm sao đây? Chẳng lẽ họ phải cam chịu giống cô à?”
Tằng Khả Nhân càng run rẩy hơn. Cô ta cắn răng một cái, ấn mạnh dao, nhưng con dao chỉ cắt được tầng da mỏng bên ngoài làm cô ta đau đớn, không dám tiếp tục nữa.
Yến Thanh Ti bước tới gần, chậm rãi nói: “Tằng Khả Nhân, nếu tôi là cô, tôi sẽ tự nói với chình mình, vì sao tôi phải chết chứ? Nếu tôi hận ai thì tôi sẽ luôn nghĩ tới biện pháp để sống sót… sau đó giết chết đối phương.”
Tằng Khả Nhân khóc lóc: “Sống… làm sao được? Tôi sống thế nào được… Cô bảo tôi phải sống thế nào?”
“Cô không dám chết thì chỉ có thể tiếp tục mà sống thôi.”
Đảo mắt một cái, Yến Thanh Ti bước tới trước mặt Tằng Khả Nhanh, nhanh tay cầm lấy cổ tay đang cầm dao của cô ta, đoạt lại con dao.
Cũng không nghĩ tới, cô vừa mới động thì Tằng Khả Nhân như phải chịu kích thích, lập tức giãy dụa.
Tằng Khả Nhân nổi điên lên, khí lực lớn vô cùng, đại khái Yến Thanh Ti dù có cố gắng cũng không bắt được tay cô ta.
...