...
Yến Thanh Ti không thể phủ nhận rằng Nhạc Thính Phong đẹp trai, trong những người đàn ông cô quen, không có ai có thể bì được với anh, cô cũng không ghét bỏ nụ hôn của anh.
Thậm chí khi Nhạc Thính Phong hôn cô, Yến Thanh Tinh cũng có thể cảm thấy cơ thể của mình cũng hơi run lên.
Nhưng, đây cũng chỉ là hormone kích thích giữa hai người khác giới trưởng thành mà thôi, Yến Thanh Ti biết tâm lí của cô lí trí hơn bất cứ ai.
Cứ để Nhạc Thính Phong chiếm hữu cơ thể cô như vậy, sau này anh sẽ không biết chân trọng nữa, Yến Thanh Ti chưa từng nghĩ tới việc có thể thoát khỏi Nhạc Thính Phong, nhưng ít nhất cũng không phải kiểu vội vàng, hấp tấp như vậy.
Yến Thanh Ti cũng đã sớm có dự liệu từ trước, dù cho cô có phải trao thân cho anh, cô cũng phải là người ở thế chủ động.
Cô cũng phải để Nhạc Thính Phong mãi mãi nhớ tới cô, ngoài cô ra, anh sẽ không thể nghĩ tới bất cứ người phụ nữ nào khác, cũng không phải kiểu qua loa có lệ như vậy.
Nhạc Thính Phong kéo áo của Yến Thanh Ti lên, cô cũng không giãy dụa hay phản kháng, chỉ lạnh lùng nhìn anh, trong lòng cô đang nghĩ xem làm thế nào mới có thể vượt qua chuyện này, nhưng tựa hồ lại không thể tránh né được.
Tay Nhạc Thính Phong vòng qua sau lưng Yến Thanh Ti, anh muốn cởi áo lót của cô ra, khi Yến Thanh Ti đang không biết làm thế nào mới ổn thì chính lúc này cửa phòng lại bị đẩy ra.
"Thanh Ti à, nghe nói Nhạc tổng tới...... tới........"
Cả cơ thể to đùng của chị Mạch đứng chắn ở cửa, lời còn chưa nói hết, đã bị nghẹn lại ở họng, như nuốt phải một cái xương cá, thấy cảnh trước mặt, chị vừa thấy kinh sợ lại có chút đau đầu, chỉ hận sao giờ không có ai tới đánh chết chị đi.
Giang Lai đứng sau lưng chị Mạch, tay vẫn còn ở tư thế muốn kéo người, nhưng tiếc là kéo không được, chị Mạch còn chẳng chịu gõ cửa đã xông vào rồi.
Ngay sau đó, Giang Lai lập tức quay lưng lại: "Cái đó....... Nhạc tổng, thật xin lỗi, tôi không ngăn được chị ấy."
Cậu chỉ hận không thể biến mất ngay lập tức.
Chị Mạch muốn khóc lắm rồi, ai mà ngờ được giữa thanh thiên bạch nhật hai người lại dám làm vậy trong phòng trang điểm chứ.
Chị Mạch nhớ ra giờ Nhạc Thính Phong là Boss của chị, chị phá hỏng chuyện tốt của Boss, chị sẽ bị làm thịt mất.
Chị Mạch muốn bỏ chạy lấy người, nhưng thấy ánh mắt Yến Thanh Ti, chị lại không thể đi được.
Dù có thế nào, Yến Thanh Ti cũng là người của chị.
Chị Mạch hắng giọng, cố lấy dũng khí, run lẩy bẩy nói: "Xin lỗi, tôi....... tôi chỉ là........ nghe nói Nhạc tổng tới, cho nên, mới tới đây,....tới, để gặp anh một chút, tôi cũng không ngờ.........."
So với ánh mắt muốn giết người của Nhạc Thính Phong, Yến Thanh Ti giờ thật muốn huýt sáo một cái, chị Mạch đúng là thiên thần mập mạp của cô mà.
Yến Thanh Ti từ từ kéo áo xuống: "Chậc, thật tiếc quá, không thể mở mang được nhiều cái một giây của anh rồi."
Nhạc Thính Phong ôm lấy Yến Thanh Ti không để cô ngồi dậy: "Không tiếc, bảo họ cút ra ngoài, chúng ta tiếp tục."
Yến Thanh Ti nhìn đồng hồ: "Đã tới mười phút rồi, nếu tôi không cố gắng làm việc, lần sau ai cho anh tiền típ được nữa, ngoan, đừng làm chậm trễ việc kiếm tiền của tôi."
Nhạc Thính Phong nhìn cô, đôi môi bị cắn rách của Yến Thanh Ti còn đọng vết máu, lúc cười, trông như một con yêu tinh vừa mới ăn thịt người.
Hai người chẳng ai nói gì, trong lúc im lặng, ánh mắt giao nhau tóe lửa.
Giống như đạt được hiệp định nào đó, Nhạc Thính Phong buông Yến Thanh Ti ra.
Anh nhìn cô đứng dậy, chỉnh sửa lại quần áo tóc tai.
Nhạc Thính Phong đứng dậy, đứng phía sau Yến Thanh Ti, anh nhìn người con gái trong gương, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh nguy hiểm: "Yến Thanh Ti, thời gian tôi cho em..... đã quá dài rồi.”
...