Chương 1710: A a a, tôi bắt nạt bà đấy


...

Mộ Dung phu nhân thuận lợi từ trong tiệm cơm nhỏ ra ngoài, trong lòng cực kỳ khinh thường Yến Thanh Ti. Bà ta rất muốn xem Yến Thanh Ti làm thế nào để bà ta tới được mà không về được?

Nhưng rất nhanh Mộ Dung phu nhân liền biết.

Bởi vì bà ta vừa đi ra khỏi tiệm cơm thì thấy mộ chiếc xe cảnh sát tới, vài cảnh sát bao vây lấy bà ta.

“Vị phu nhân này, phiền toái bà đưa thẻ căn cước ra.”

Mộ Dung phu nhân sửng sốt, bà tay xoay người lại thì thấy Yến Thanh Ti ngồi yên tại chỗ cũ, vẫy vẫy tay với bà ta.

Trong lòng bà ta hồ nghi, chẳng lẽ những cảnh sát này là do Yến Thanh Ti gọi tới?

Bà ta tới Lạc Thành không làm chuyện gì trái pháp luật, cảnh sát có tới thì làm được gì?

Mộ Dung phu nhân lấy thẻ căn cước các kiểu ra trình cho cảnh sát.

Cảnh sát rất nề nếp hỏi: “Bà không phải công dân bổn quốc?”

“Không phải.”

“Vậy bà tới Lạc Thành làm gì, du lịch hay thăm người thân?”

“Cả hai đi.”

Cảnh sát kia nói vài câu với mấy người bên cạnh, sau đó đưa giấy tờ cho người đằng sau: “Đi kiểm tra một chút.”

Mộ Dung phu nhân nhíu mày, bọn họ muốn làm gì, chẳng lẽ nghi ngờ giấy tờ của bà ta có vấn đề sao?

“Xin hỏi có chuyện gì ư?”

Cảnh sát nói: “Thưa bà, chúng tôi hoài nghi thẻ căn cước của bà có vấn đề, mời bà đi theo chúng tôi một chuyến.”

Mộ Dung phu nhân quá sợ hãi: “Các anh đã thấy rõ ràng, sao có thể là giả được, tôi nhập cảnh từ sân bay của các anh, chẳng lẽ còn có vấn đề gì ư?”

“Cái này chờ chúng tôi điều tra rõ, hiện tại mời bà đi theo chúng tôi một chuyến.”

Mộ Dung phu nhân không hề động, xoay người nhìn về phía Yến Thanh Ti, phẫn nộ quát: “Yến tiểu thư…”

Yến Thanh Ti xòe tay, vô tội nói: “Tôi đã nói rồi, ở Lạc Thành thì phải nghe theo tôi, là địa đầu xà, tôi không thể nào một chút lễ cũng không cấp cho bà được?”

Sắc mặt của Mộ Dung phu nhân lập tức thay đổi: “Cô đối xử với tôi như thế thì đừng trách hậu quả xảy ra, tôi không phải người cô có thể tùy tiện động vào được đâu.”

Yến Thanh Ti đi tới, dựng thẳng ngón tay giữa lên, nói: “Không, lời này của bà sai rồi, ở Lạc Thành hay ở cả đất nước này, bà phải theo tôi mà hành xử. Tôi cực thích ỷ thế ức hiếp người khác, muốn trách thì trách… trước khi bà tới đây đã không điều tra rõ thân phận của tôi.”

Yến Thanh Ti cảm thấy hiện tại muốn thu thập ai đều rất dễ dàng, chẳng cần bỏ nhiều công sức hay tính toán gì, chỉ cần gọi một cú điện thoại, giơ một ngón ta lên là có thể làm cho đối phương không thể trở mình.

Yến Thanh Ti thở dài, thật sự là rất nhàm chán.

Còn không bằng về nhà chơi với con trai.

Mộ Dung phu nhân không ngờ Yến Thanh Ti lại kiêu ngạo như thế: “Cô… Cô… được, tôi muốn nhìn xem cô có bao nhiêu lợi hại.”

Cảnh sát nói: “Mời lên xe.”

Yến Thanh Ti vẫy vẫy tay: “Nếu Mộ Dung phu nhân nghĩ thông, muốn tâm sự với tôi về chuyện của Diệp Thiều Quang thì có thể tìm tôi. Tôi nghĩ chúng ta có lẽ còn gặp lại.”

Mộ Dung phu nhân tức sắp nổ phổi tới nơi rồi, trừng mắt với Yến Thanh Ti một cái rồi mới chịu ngồi vào xe cảnh sát.

Yến Thanh Ti vẫy vẫy tay: “Tạm biệt.”

Mộ Dung phu nhân tu dưỡng rất tốt, nhưng động tới Yến Thanh Ti, cho dù là người tính tình tốt tới cỡ nào cũng sẽ bị cô bức cho phát điên.

Không có cách nào, cô có khả năng đó mà.

Mộ Du phu nhân buồn bực, rốt cuộc Yến Thanh Ti có bao nhiêu năng lực mà có thể sai bảo cả cảnh sát, cầm thẻ căn cước thật mà còn nói là giả, xem ra bà ta đã coi nhẹ thế lực của Nhạc thị rồi.

Mộ Dung phu nhân nhắm mắt lại, không bị Yến Thanh Ti ở bên cạnh khiêu khích, bà ta nhanh chóng bình tĩnh hơn.

...