...
Hạ Lan Phương Niên thấy Nhạc Thính Phong tiện tay ném cho người phụ nữ bên cạnh chiếc bánh bao trong tay anh ta, nhưng cô gái kia vẫn không nhúc nhích gì, vốn muốn nhìn xem trông cô thế nào, nhưng bỗng cảm thấy mình như vậy thì buồn cười quá nên cũng thôi.
Tại sao cậu lại tò mò về người phụ nữ trên xe Nhạc Thính Phong như vậy? Nhạc Thính Phong cũng nói rồi, chỉ là một người phụ nữ bình thường, cũng chẳng phải vợ tương lai của anh.
Có điều, người phụ nữ này chắc hẳn cũng rất đặc biệt đối với Nhạc Thính Phong?
Cô gái có thể khiến Nhạc Thính Phong tới quán ăn ven đường mua bữa sáng, cậu có tò mò cũng là chuyện bình thường thôi.
Hạ Lan Phương Niên lắc đầu, mỉm cười xoay người rời đi.
Xe khởi động, Yến Thanh Ti mới kéo tấm thảm trên người xuống: "Mua đồ ăn sáng thôi mà cũng lâu vậy hả?"
Nhạc Thính Phong thuận miệng đáp: "Gặp bạn. Nói chuyện vài câu."
Anh cứ tưởng Yến Thanh Ti ngủ rồi, nhưng xem ra cô hoàn toàn tỉnh táo, vậy mà ban nãy còn ngủ là cái kiểu quái gì? Sao không biết đường nhìn bóng dáng anh lúc mua đồ ăn sáng đi?
Yến Thanh Ti: "Bạn nào."
"Sao, muốn gặp bạn tôi?"
Nhạc Thính Phong cười bỉ ổi, thông thường một phụ nữ khi muốn gặp bạn của một người đàn ông nào đó, có nghĩa là cô ta muốn hòa nhập vào cuộc sống của anh ta, muốn làm bạn gái của anh ta.
Yến Thanh Ti liếc mắt nhìn anh rồi cầm bánh bao lên cắn một miếng, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một bóng người lướt qua, cô chựng lại.
Hạ Lan Phương Niên quay lại, thấy Nhạc Thính Phong lái xe lướt qua cậu.
Cậu nhíu mày, nhìn về hướng xe đi một hồi lâu.
Nhưng cậu vẫn cứ cảm thấy có chỗ nào đó kì lạ.
............
Yến Thanh Ti húp cháo, hỏi Nhạc Thính Phong: "Bữa sáng là anh đặc biệt mua cho tôi hả?"
Nhạc Thính Phong miết chặt tay vào vô lăng, cười: "Em oách tới thế cơ à? Tôi đích thân mua cho em? Ngồi đó mà mơ đi, chẳng qua là tôi đói thôi."
"Xì........" Yến Thanh Ti khinh bỉ lườm anh.
"Loại cháo cẩu kỷ sơn tra này tốt cho dạ dày, dạ dày anh có vấn đề hả?"
Nhạc Thính Phong nghiến răng nói: "Em mới có vấn đề, tôi tập dưỡng sinh đấy hiểu không?”
Yến Thanh Ti bĩu môi, ngoạm một miếng hết nửa cái bánh bao.
Khóe miệng Nhạc Thính Phong hơi nhếch lên, ngoặt xe, anh giảm tốc độ lại, muốn ăn bánh bao nhưng xem ra Yến Thanh Ti lại sắp ăn hết rồi, "Em để lại cho tôi một ít, phụ nữ ăn nhiều thế làm gì? Tốt xấu gì cũng là tôi mua cơ mà."
"Tôi thích ăn mảnh đấy, chịu thôi, có giỏi thì anh móc từ miệng tôi ra này."
Nói rồi, Yến Thanh Ti nhét thẳng đống bánh bao còn lại vào miệng, nhưng cô không ngờ được rằng Nhạc Thính Phong vốn không hề biết xấu hổ, đang lái xe, nhưng anh vẫn cúi đầu xuống hôn lên môi cô, tiện cắn luôn miếng bánh bao cô vừa nhét vào mồm.
Yến Thanh Ti...... Đệch mẹ!
"Nhạc Thính Phong, anh không biết ngượng là gì à?"
Nhạc Thính Phong lái thẳng xe, nuốt nốt bánh bao rồi nói: "Được rồi, với hai chúng ta, đừng nói đến mấy chuyện xấu hổ đó làm gì nữa, làm gì có đứa nào có đâu, nhắc chi cho thừa.”
Anh liếc mắt nhìn Yến Thanh Ti: "Lại nói, chẳng phải em bảo tôi cướp lại từ miệng em sao, tôi chỉ nghe lời em thôi."
Yến Thanh Ti hừ hừ hai tiếng!
Đúng là trong hai người, chẳng ai có cái gọi là sĩ diện hay xấu hổ cả.
Lần đầu tiên Yến Thanh Ti cảm thấy: Anh nói có lí lắm, tôi không thể phản bác lại được.
Nhạc Thính Phong hỏi cô: "Định đi đâu?"
Yến Thanh Ti: "Về nhà."
Nhạc Thính Phong cười gian tà: "Em đang mời tôi lên nhà em đấy hả?"
Yến Thanh Ti lấy gương ra nhìn mặt mình, ngoài việc mặt cô có hơi sưng phù trông không ổn lắm ra thì mọi thứ vẫn ổn, cô nhàn nhạt đáp: "Tôi cứ tưởng trong lòng anh chỉ muốn bỏ chữ “nhà” đi luôn cơ đấy."
...