...
Yến Thanh Ti đã nói toẹt ra như thế rồi, người có da mặt mỏng như Tằng Khả Nhân sao còn mặt mũi mà đứng đây nữa, lập tức xoay người bỏ chạy, Yến Thanh Ti "hừ" một tiếng, như thế mà còn đòi làm đấng cứu thế.
Yến Thanh Ti chuyển mắt liếc nhìn khuôn mặt đã sưng vù như cái bánh bao của Triệu Văn Kì, khẽ thở dài một hơi, thổi bay tóc mái: "Được rồi, đánh đến thế thôi, còn lại cho nợ, đợi đến hôm nào tôi vui vẻ lại đánh tiếp."
Tiểu Từ tiến lên đè lại cánh tay máy móc đang tự vả vào mặt của Triệu Văn Kì, hai mắt cô ta đã dại ra, không có chút tiêu cự nào.
Yến Thanh Ti đứng dậy, lạnh lùng liếc về phía Lư Vân Vân dọa cô ta run người bước lùi về phía sau một bước.
Yến Thanh Ti cực kì xem thường, cái mặt hàng này đúng là không đáng để cô ra tay.
Cô nói với Triệu Văn Kì: "Tâm tình chị hôm nay không được tốt, nhìn cô bị lợi dụng thảm hại như thế, cho cô một lời khuyên, nghe hay không tùy cô."
"Triệu Văn Kì, về sau học khôn ra một chút, mẹ cô đẻ cô ra không phải để cho con đĩ khác đùa giỡn, sai bảo. Muốn đấu với một con khốn nạn như tôi, cô còn chưa có trình độ ấy đâu."
Nói rồi giơ tay ngoắc ngoắc tiểu Từ rời đi. Bỗng sau lưng vang lên âm thanh khàn khàn của Triệu Văn Kì.
"Yến Thanh Ti, thù này tao nhớ kĩ, tao sẽ không để nó kết thúc như này đâu..."
Yến Thanh Ti không quay đầu lại cũng không dừng bước chân, chỉ nói một câu: "Tùy cô thôi, nhưng lần sau muốn tính kế tôi thì chơi trò nào cho ra trò một chút, chứ mấy trò vặt vãnh này chẳng dậy nổi hứng thú của tôi đâu."
Triệu Văn Kì mang thù là chuyện tất nhiên, nếu đổi là Yến Thanh Ti, ai mà dám làm với cô như vậy cô sẽ giết cả nhà bọn họ.
Yến Thanh Ti đi xa, Lư Vân Vân mới dám tiến lại gần Triệu Văn Kì, nắm lấy tay cô ta, khóc tu tu nói: "Văn Kì, xin lỗi... cô thế nào, có đau không? Đều là lỗi của tôi, xin lỗi... tôi không phải không muốn giúp cô, nhưng tôi sợ... tôi giúp cô, cô ta lại ra tay nặng hơn thì làm sao bây giờ?"
Lư Vân Vân vừa khóc vừa lôi kéo, cứ như cô ta mới là người chịu tổn thương, hai mắt ầng ậc nước, sưng đỏ, nhìn cực kì đáng thương.
Trái ngược, khuôn mặt của Triệu Văn Kì hoàn toàn chết lặng, quan sát thật kĩ Lư Vân Vân, quả thật là bộ dạng khóc lóc khiến cho người khác phải đau lòng, phải thương tiếc.
"Đến bây giờ tôi mới nhìn ra, cô khi nào cũng thích bày ra bộ dạng yếu ớt nhu nhược cứ như ai ức hiếp cô vậy, tôi cứ nghĩ, tôi sẽ là người đứng ra bảo vệ cho cô để cô không cần phải khóc nữa, nhưng...giờ, người nên khóc không phải là tôi sao?"
"Văn Kì, cô..." Tiếng khóc líu lo của Lư Vân Vân im bặt. Triệu Văn Kì hất tay của Lư Vân Vân ra rời đi.
...
Tiểu Từ giúp Yến Thanh Ti tháo dỡ trang phục trên người, cô nói với cậu: "Cẩn thận một chút, coi chừng đâm tay."
"Oh, vâng?"
Yến Thanh Ti đưa tay cởi mái tóc giả trên đầu xuống, sờ soạng một hồi lôi ra 5,6 cái kim liền.
Chỗ tốt của đồ cổ trang chính là đây, búi tóc vừa cao vừa to cài một đống trang sức cũng chẳng si nhê gì nữa là vài cái kim bé tí, đâm vào là không thấy đâu hết.
"Chị... chị, giỏi quá." Tiểu Từ ngưỡng mộ, nhanh tay nhanh chân đem giấu mấy cái kim đi.
Lát sau, Lư Vân Vân hai mắt sưng đỏ đi vào cùng với mấy cô diễn viên khác, bọn họ nhìn thấy Yến Thanh Ti liền im thin thít.
Lư Vân Vân khẽ rụt cổ lại, giống như cô vợ nhỏ vừa bị mắng oan xong.
Yến Thanh Ti nhìn Lư Vân Vân ngồi xuống vị trí của mình cầm lấy lọ nước tẩy trang, khẽ nhếch môi cười, món chính của hôm nay là - Salat thịt cay.
Cô sao có thể buông tha dễ dàng cho con đĩ này được.
_____
Yến thổ hào: "Bồ tôi xấu xa cay độc thế đó, nhưng tôi lại thích, sao giờ?
...