...
Hạ An Lan nở nụ cười, nụ cười cực kỳ đáng sợ, làm cho người ta cảm thấy rét lạnh nếu được trông thấy.
Ông nói: “Tằng Niệm Nhân đêm khuya đua xe, lên cơn nghiện, tiêm thuốc quá liều dẫn đến tử vong. Gọi Tằng gia tới hốt xác.”
Ngự Trì đáp: “Vâng, hiểu rồi ạ!”
Ngay sau đó, Hạ An Lan lại thay đổi ý định: “Không, các anh trực tiếp mang xác Tằng Niệm Nhân tới Tằng gia đi.”
…
Ngự Trì nghe tiếng Hạ An Lan mà không khỏi rét run.
Anh ta đáp: “Hiểu rõ. Nhất định sẽ hộ tống xác Tằng công tử về Tằng gia bình an.”
Cúp điện thoại, Ngự Trì xua tay, để cho người của mình thu hồi xác của Tằng Niệm Nhân.
Gọi sở cảnh sát đem xe hỏng đi đăng kí tai nạn xe cộ.
Tằng gia là một gia tộc có lịch sử, đáng tiếc lại không thể trụ vững. Mặc dù bên ngoài không dám làm gì nhưng trong lòng vẫn lén không phục Hạ An Lan, chỉ là chưa có gan là phản thôi.
Những năm trước Tằng gia còn có chút thực lực, nhưng gần đây đã xuống dốc, hậu bối trong nhà không có một ai ra hồn cả.
Hơn nữa, Hạ An Lan còn cố ý chèn ép, cho nên thế lực của Tằng gia cũng dần thu nhỏ lại.
Nay đã không có cách nào đối đầu với Hạ An Lan được nữa.
Hạ An Lan nghĩ muốn gọi điện thoại cho Yến Thanh Ti, nhưng điện thoại cô lại không mang theo bên người mà để ở khách sạn nên không nghe máy.
Hạ An Lan cũng đoán vậy nhưng vẫn rất muốn nghe tiếng của Yến Thanh Ti.
Hạ An Lan lại tìm Ngự Trì, Ngự Trì bèn cho số của hai người hộ tống Yến Thanh Ti quay về.
Rất nhanh, di động của người ngồi ghế phụ, sau khi nghe được giọng của Hạ An Lan thì anh ta kính cẩn thưa chuyện, sau đó hai tay đưa điện thoại cho Yến Thanh Ti: “Tiểu thư, điện thoại của tiên sinh.”
Yến Thanh Ti sửng sốt một chút rồi nghe máy.
Cô gọi một tiếng: “Bác…”
Đầu bên kia, Hạ An Lan nghe được tiếng của Yến Thanh Ti thì thở phào một hơi, lúc này mới thực sự yên tâm.
Ông nói: “Lúc trước bác thật không nên để con đi quay phim gì đó.”
Yến Thanh Ti nhịn không được nở nụ cười: “Bác, loại nguy hiểm này sao nói tránh là có thể tránh được, hiện tại con cũng không sao rồi mà.”
Hạ An Lan vừa nghe đã nóng nảy: “Đó là nhờ Du Dực kịp thời tới cứu con. Nếu con có chuyện gì, bác làm sao có thể nhìn mặt mẹ con, làm sao có thể giao phó với ông bà ngoại được hả?”
Yến Thanh Ti nghe giọng Hạ An Lan không được bình tĩnh như thường ngày thì lòng cũng mềm nhũn, cô nói: “Bác, con để bác phải lo lắng rồi. Về sau con sẽ cẩn thận hơn, con sẽ sửa lại tính tình của mình, không để bộc lộ tài năng nữa.”
Hạ An Lan trấn an cô: “Bác không trách con, chỉ có thể trách một vài kẻ tâm địa xấu xa. Chuyện lần này con cứ yên tâm, bác sẽ không để Tằng gia được thoải mái đâu.”
Yến Thanh Ti cảm nhận được cả sát khí trong lời của Hạ An Lan.
“Bác…”
“Bên cạnh con không có ai, để bác bảo Ngự Trì chọn vài người thân thủ tốt ở lại, để cho những nguy hiểm giống hôm nay sẽ không bao giờ xảy ra nữa.”
Hạ An Lan vẫn luôn cảm thấy mình rất giỏi, thế nhưng sau chuyện hôm nay, ông cảm thấy vẫn chưa đủ. Nếu chuyện còn xảy ra thêm lần nữa, ông chỉ sợ mình sẽ ngất mất.
...