...
Nhạc phu nhân mặc kệ cái nồi trên bếp, hét ầm lên: "Không đắc tội mà mày ra tay độc ác thế à, Tần lão thái thái bảo bối cậu cháu trai của bả như nào mày còn không biết, mà còn
... còn... nói xấu giới tính của người ta, rốt cuộc thì mày muốn làm gì?"
Nhạc Thính Phong mặt mũi u ám, có lẽ đem quả tim của anh ta ra cắt chắc bên trong cũng chỉ có một màu đen, đen tuyền, đen tới nỗi có thể phản chiếu lại ánh sáng. Anh cũng không lên tiếng giải thích, nói thẳng với Nhạc phu nhân: "Một câu thôi, là mẹ ruột của con thì phải giúp con?"
"Mẹ..."
Nhạc phu nhân thật muốn nhét Nhạc Thính Phong quay trở lại bụng của mình, cái thằng khốn nạn này.
Bà tức giận nói: "Nhưng không có chứng cứ mẹ giúp kiểu gì, không lẽ nói miệng?"
Nhạc Thính Phong ngẫm nghĩ một chút: "Được rồi, tối nay con sẽ cho mẹ chứng cứ, ngày mai mẹ hẹn Tần lão thái thái đi đánh bài."
"Con trai, con trai, sao con lại muốn chơi xấu như thế?"
Nhạc Thính Phong bĩu bĩu môi: "Con có chơi xấu gì đâu, mẹ đừng có suốt ngày nghĩ con trai mẹ xấu xa đến như thế, con tốt tính đến thế này cơ mà? Mẹ đừng có lo, chỉ là con thấy chú của con dạo này trôi qua khá là nhạt nhẽo không có gì đặc sắc, nên tìm cho chú ấy chút kích thích thôi mà."
Nhạc phu nhân tức đến nỗi không thốt nên lời: "Mày... mày..."
"Mẹ yên tâm, cũng không có hại chết người, giúp con thì mẹ mới là mẹ ruột của con."
"Tao thì đang muốn bóp chết mày đây."
"Thôi cúp đây, hai ngày nay con có việc không về nhà."
"Con đang ở đâu đấy?"
"Đi công tác."
.....
Thời gian quay lần này rất gấp gáp, ngoại trừ thời gian ăn cơm và đi vệ sinh, Yến Thanh Ti đều ở trên phim trường, cảnh quay vừa rồi quay tới hơn 10h tối.
Yến Thanh Ti bóp bóp cổ, hôm nay đúng là mệt mỏi.
Vừa thay quần áo xong, đi ra, Tiểu Từ cầm túi cho Thanh Ti nói: "Chị, mình quay về khách sạn ngay bây giờ ấy, chị đừng ngủ trước, em đi mua cho chị ít đồ xiên nướng, cả ngày hôm nay chị chưa ăn gì rồi."
Yến Thanh Ti lắc lắc đầu: "Không cần đâu, giờ chị mệt lắm, đặt lưng xuống phát là ngủ luôn."
Vừa dứt lời, thì thấy Tằng Khả Nhân chạy tới trước mặt, không đợi cô kịp mở miệng, đã vội vàng nói: "Em biết chị chắc đang rất ghét em vì những gì em đã nói trong ngày hôm nay, xin lỗi, thành thật xin lỗi."
Nói xong, Tằng Khả Nhân liền rời đi, cô vốn xuất thân từ một gia đình có gia thế nên từ nhỏ đã phải tập đi đứng ăn nói sao cho giống một quý cô đài các, bóng lưng thẳng tắp, lúc đi không hề lắc lư.
Yến Thanh Ti nhìn thấy thế bỗng nhiên nở nụ cười, một cô gái như vậy đúng là rất tốt, tuy cô không thích nhưng cũng phải thừa nhận cô ấy không phải là người có lòng dạ xấu xa.
Yến Thanh Ti nói với Tiểu Từ: "Đi thôi."
Còn chưa đi được bao xa thì gặp Tần Cảnh Chi thay đồ xong bước ra: "Có cần tôi đưa cô trở về không?"
Yến Thanh Ti vẫn không dừng bước chân: "Không cần đâu, tôi có xe, cảm ơn chú."
Tần Cảnh Chi chậm rãi đi bên cạnh Yến Thanh Ti, không xa cũng không gần, khoảng cách tiêu chuẩn của một quý ông, không làm cho người ta thấy phản cảm: "Bài xích tôi đến thế sao, tôi cũng đâu phải là người xấu đâu?"
Nói rồi nghiêng người nhìn Yến Thanh Ti, cô trang điểm kiểu tự nhin, thiếu mất hai phần sắc sảo nhưng lại thêm vài phần hiền lành.
Yến Thanh Ti mỉm cười: "Nói không chừng chú là người như thế đấy! Mấy người già như chú, kinh nhiệm chinh chiến đầy mình, hiểu nhất là lấy lòng phụ nữ."
"Cô sợ bị tôi hấp dẫn phải không?"
"Giờ thì tôi đã hiểu tại sao Nhạc Thính Phong và anh lại là chú cháu của nhau."
Tần Cảnh Chi hiếu kì hỏi lại: "Tại sao?"
Đi ra phim trường, Yến Thanh Ti dừng lại, nói với anh ta: "Không biết trời cao đất dày."
...