...
Chương 794 SỰ NHÂN TỪ CỦA BÀ ĐÃ BỊ LÃNG PHÍ HẾT
N
hạc phu nhân liếc Hạ Lan phu nhân một cái, bà ta đang hôn mê dưới mặt đất, rồi cầm lấy một cốc nước chanh đá trên một cái bàn ăn khác, đổ thẳng lên mặt bà ta.
Sự lạnh lẽo của cốc nước đá kích thích Hạ Lan phu nhân tỉnh lại, bà ta ho khan vài tiếng rồi ôm lấy trán kêu gào: "Tô Ngưng Mi, con khốn này, mày dám đánh tao... Đúng là làm ơn mắc oán. Đồ đanh đá, thảo nào chồng mày không cần mày, đáng đời. Chồng ơi, chồng... anh mau gọi Phương Niên tới, nó là luật sư, làm cho nó lấy chứng cứ tố cáo bọn họ, em phải tố cáo bọn họ..."
Nhạc phu nhân dùng chân dẫm lên tay của Hạ Lan phu nhân rồi day đi day lại, thản nhiên nói: "Trương Thanh Nhã, bà vĩnh viễn vẫn chỉ là một con chó thôi, không bao giờ thay đổi được bản chất đê tiện của mình đâu. Năm lần bảy lượt tính kế tôi vui lắm sao? Muốn tôi dẫm đạp bà ở dưới chân mới thỏa mãn sao? Nếu bà đã không muốn làm Hạ Lan phu nhân thì tôi đành giúp bà vậy."
Hạ Lan phu nhân đau tới phát run, tức tối giơ tay còn lại lên định tóm lấy chân Nhạc phu nhân, Yến Thanh Ti đạp một cái ghế ở bên cạnh làm cho nó đổ xuống cánh tay của bà ta.
Hạ Lan phu nhân hét ầm lên, âm thanh thảm thiết đến nỗi mọi người xung quanh đều cảm thấy da đầu tê dại y như cái ghế đó vừa đổ lên tay của mình.
Nhạc phu nhân vốn là một người phụ nữ cực kì hiền lành lương thiện, bà đối xử với bất cứ ai cũng đều rất bao dung, ngay cả khi Hạ Lan phu nhân có ngầm ngấm chơi bà hay thậm chí là trực tiếp làm tổn thương bà, bà cũng chưa từng muốn trừng trị bà ta. Nếu như thực sự phải tính toán với Hạ Lan phu nhân thì chắc bà ta đã sớm thăng thiên rồi, làm gì còn hơi mà tác oai tác quái ở đây nữa? Nhưng giờ Nhạc phu nhân mới nhận ra, nếu bà mà không cứng rắn lên thì lũ khốn này sẽ chẳng bao giờ học được cách thành thật. Lũ khốn đó sẽ coi sự nhân từ của bà chính là sự yếu đuối rồi được nước làm tới, tổn thương bà, chúng sẽ nghĩ bà không dám khảng phán, cho dù có khảng phán cũng chỉ là lời qua tiếng lại một hai hồi.
Thế nên, lần này, Nhạc phu nhân sẽ không bỏ qua cho Hạ Lan phu nhân nữa.
Sự nhân từ của bà đã bị lãng phí hết ở trên người Trương Thanh Nhã.
Lực chân của Nhạc phu nhân ngày càng lớn khiến Hạ Lan phu nhân kêu la oai oái, không ngừng kêu cứu, một mắt bị dính mù tạt không cách nào mở ra được, máu từ trên trán chảy xuống che hết cả con mắt còn lại, cánh tay bị Nhạc phu nhân dẫm nát, cả người đau đớn. Lúc này, bà ta cực kì hoảng loạn và sợ hãi.
Sao Nhạc phu nhân lại biến thành thế này?
Trước mặt bao người mà dám làm thế này, chẳng lẽ bà ta không cần thể diện của Nhạc gia sao?
Hạ Lan Minh Đức mấy lần định xông lên nhưng đều bị Nhạc Thính Phong cản lại, Hạ Lan Tú Sắc thì đứng bên cạnh khóc lóc: "Anh Thính Phong, bác Nhạc, mẹ cháu thực sự không có ý gì xấu, bà ấy chỉ muốn bác và bác trai hòa hợp lại với nhau thôi mà. Bà ấy có sai đâu, sao các người lại đối xử với bà ấy như thế?"
Yến Thanh Ti xông lên cho Hạ Lan Tú Sắc một cái bạt tai, đúng là mẹ nào con nấy, đê tiện như nhau.
Tính kế người khác lại còn muốn người ta quỳ xuống cảm ơn mình!
Hạ Lan gia sao lại có thể vô sỉ tới mức độ này?
Hạ Lan phu nhân không thể mở mắt ra cũng chẳng động đậy nổi, hai cánh tay thì sắp gẫy đến nơi, thiều thào nói: "Tô Ngưng Mi... đồ... không biết tốt xấu. Hạ Lan gia sẽ không bỏ qua cho bà đâu... Tô Ngưng Mi... bà sống cô độc nhiều năm như thế không phải vì chờ ông ta sao? Tôi có lòng tốt tìm ông ta về, bà lại còn không cảm ơn tôi còn...A a a..."
...