...
Nhạc Thính Phong liếc mắt nhìn, cũng không thèm đỡ lấy Nhạc phu nhân, chờ Nhạc phu nhân ngồi xuống, anh mới nói: "Mẹ, mẹ đừng giả bộ nữa, mẹ có biết hay không nếu mẹ cứ như vậy, sẽ mất con đấy."
Nhạc phu nhân khinh thường nói: "Được thôi, không có mẹ để xem con lấy được vợ hay không, hừ..."
Trong nháy mắt Nhạc Thính Phong héo rũ, được rồi, đây là sự thật, không có Nhạc phu nhân chắc chắn anh không thể lấy được vợ.
Vậy nên...
"Mẹ nằm xuống nghỉ ngơi một chút, vết thương đau lắm không để con gọi bác sĩ." Thái độ của Nhạc Thính Phong tập tức thay đổi 180 độ, mặt đầy ân cần đỡ Nhạc phu nhân nằm xuống.
Nhạc phu nhân khinh thường liếc: "Tránh ra, anh đã không cần mẹ nữa thì quan tâm mẹ làm gì?"
Nhạc Thính Phong cười hì hì nói: "Đấy chỉ là nói linh tinh thôi, mẹ là mẹ của con, không có mẹ sao có thể có con? Không có mẹ làm sao con giành được Nhạc gia, sớm đã bị đôi cẩu nam nữ kia hại chết rồi. Trong mắt con, mẹ là người lợi hại nhất."
Nhạc phu nhân bĩu môi: "Bây giờ mới biết sao?"
Nhạc Thính Phong gật đầu liên tục: "Biết, biết... Mẹ nằm nghỉ trước đã, để con gọi bác sĩ."
"Gọi bác sĩ làm gì, mẹ muốn uống miếng nước mà đợi mãi còn chưa thấy đây này."
Nhạc Thính Phong vừa nghe thấy thế, vội vàng chạy đi lấy ly nước, thậm chí còn pha thêm chút nước nóng: "Mẹ uống đi, nước ấm đó."
"Mẹ không muốn uống nữa, mẹ muốn ăn đào, con đi rửa đi."
Nhạc Thính Phong đặt ly nước xuống, nhanh chóng đi rửa đào rồi quay lại.
"Bả vai mẹ hơi mỏi, con xoa bóp một chút đi."
"Cái bình hoa có mùi gì thế, thúi hoắc, con ném đi..."
"Con không thấy Thanh Ti bị cháy nắng sao? Đồ dưỡng da của mẹ đâu, lấy cho con bé dùng..."
Yến Thanh Ti cười cười nhìn Nhạc Thính Phong bị Nhạc phu nhân sai chạy đi chạy lại như cu li, nụ cười vẫn còn tồn tại cho tới khi Tô Tiểu Tam xuất hiện.
Đi cùng Tô Tiểu Tam còn có Tô Trăn.
Tô Trăn nhìn thấy Yến Thanh Ti thì cúi đầu, giả bộ không quen biết. Tô Tiểu Tam nhìn thấy Yến Thanh Ti, trong mắt lóe lên vẻ phức tạp.
Hai người đều cung kính cúi đầu với Nhạc phu nhân chào một tiếng cô.
Nhạc phu nhân nhìn thấy Tô Trăn thì vui vẻ nói: "Tiểu Nhị cũng tới rồi à, công việc có bận rộn lắm không?"
Yến Thanh Ti suýt chút nữa thì phì cười, Tiểu Nhị, Tiểu Tam...
Khuôn mặt của Tô Trăn nghiêm nghị, cứng rắn hoàn toàn trái ngược với một cái tên như vậy.
Tô Trăn nhìn lướt qua Yến Thanh Ti, nói: "Cô, cháu tới muộn, cô đừng trách tội."
Nhạc phu nhân quơ tay: "Không trách cháu, cô biết công việc của cháu bận rộn lại toàn những việc quan trọng, cô cũng không bị gì nghiêm trọng..."
Nhạc Thính Phong hỏi: "Yến Minh Châu có khai cái gì không?"
Tô Trăn lắc đầu: "Không có tiến triển gì, trạng thái tinh thần của cô ta rất kém, không tra hỏi được cái gì, trước mắt chỉ có thể giam lại."
Sắc mặt Nhạc Thính Phong trở nên cực kì kém: "Nếu vẫn không tra hỏi được, chẳng lẽ sẽ phải thả cô ta ra?"
"Không rõ, sau khi các chuyên gia đánh giá thì nhận thấy cô ra có chiều hướng bạo lực nghiêm trọng, không phù hợp với cuộc sống cộng đồng, có lẽ sẽ đưa cô ta đến bệnh viện tâm thần."
Nhạc Thính Phong giễu cợt một tiếng: "Đưa đến chỗ đó? Không sợ cô ta bị diệt khẩu sao?"
Yến Thanh Ti ngẩng đầu nhìn về phía Nhạc Thính Phong, anh ta... hóa ra anh biết rõ Yến Minh Châu không phải là đầu sỏ, cô ta chỉ là một công cụ, một kẻ thí mạng mà thôi.
Sau lưng cô ta còn có một người khác.
Tô Trăn nói: "Sẽ phái người bảo vệ cô ta."
Nói rồi, quay sang nhìn Yến Thanh Ti: "Trong thời gian cô quay phim ở Hải Thành, cục cảnh sát sẽ phái hai cảnh sát giỏi đến bảo vệ sự an toàn cho cô."
...