Chương 300: Tôi khốn nạn, tôi vô sỉ


...

Đạo diễn Phùng tức giận ném tai nghe xuống đất, cảnh quay từ đầu đã rất tốt nhưng sắp kết thúc cảnh thì tự dưng hai người này hét lên phá hủy tất cả, phải quay lại lần nữa. Ông ta hét lên: " Mấy người muốn làm cái trò gì, không muốn quay thì cút."

Yến Thanh Ti đứng dậy, chỉnh trang lại đầu tóc.

Triệu Văn Kì và Lư Vân Vân cực kì uất ức, căn răng ôm chân. Hai vành mắt của Lư Vân Vân đã ừng ực nước, khóc nói: "Đạo diễn, thực xin lỗi, chúng tôi cũng không muốn như vậy, xin lỗi, thực xin lỗi..."

Lư Vân Vân khóc lên đúng là rất động lòng người, khóc sao cho người khác phải thương tiếc đó cũng là một loại bản lĩnh.

Triệu Văn Kì thấy Lư Vân Vân khóc thành như vậy còn không nói chuyện này là do Yến Thanh Ti giở trò, liền nổi giận, nắm lấy Lư Vân Vân: "Đạo diễn, không phải chúng tôi không muốn quay mà là có người không cho chúng ta quay."

Đạo diễn nhíu mày: "Ai?"

Triệu Văn Kì xoay người chỉ vào Yến Thanh Ti: "Chính là cô ta, Yến Thanh Ti, cô ta cố ý lấy kim đâm chúng ta, đúng là một con đàn bà âm hiểm ác độc, đâm hai người chúng tôi mười mất phát liền. Chúng tôi nhịn không được mới hét lên, cô ta thấy Lư Vân Vân hiền lành nên năm lần bảy lượt ức hiếp cô ấy.

Tất cả ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Yến Thanh Ti, sắc mặt của đạo diễn rất kém, ông ta biết các diễn viên hay ngầm đấu đá nhau, nhưng chỉ cần không ảnh hưởng tới bộ phim thì ông sẽ mặc kệ. Nhưng nếu vì ân oán cá nhân mà ảnh hưởng tới tiến độ quay, ông tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Đạo diễn Phùng lạnh mặt: "Thanh Ti, cô làm như thế thật sao?"

Ông biết nhân duyên của cô ở đoàn làm phim không được tốt, luôn bị người ta bôi đen nói xấu, nhất là mấy cô diễn viên nữ, tất cả mọi người đều nghĩ cô có ngày hôm nay là do "bồi ngủ" mà có.

Nhưng ông cũng biết rõ, thực ra thì so với đại đa số minh tinh trong giới giải trí bây giờ Yến Thanh Ti còn sạch sẽ chán, chưa bao giờ gõ phòng đạo diễn lúc nửa đêm cũng chưa từng lấy lòng bất cứ ai.

Yến Thanh Ti không trả lời đạo diễn Phùng, nhìn Triệu Văn Kì cười nhạt: "Triệu Văn Kì, cô có ân oán gì với tôi hả? Đổ oan cho tôi như vậy vui lắm sao?"

Yến Thanh Ti cười lạnh, vị trí cô đâm nằm ở đùi và thắt lưng, trừ khi hai người họ ở trước mặt mọi người cởi sạch làm cho mọi người nhìn thấy vết thương nếu không chẳng ai có thể tin là cô ra tay cả?

Triệu Văn Kì tức giận đến mức mũi cũng bốc khói, mở miệng mắng: "Đổ oan? Yến Thanh Ti cô đúng là vô liêm sỉ lại vừa khốn nạn, cô có dám xòe tay ra không? Xòe ra cho mọi người xem trong tay có kim thật hay không?"

Yến Thanh Ti lạnh lùng: "Cô thật là muốn tôi xòe tay ra?"

"Hôm nay cô mà không dám xòe tay ra thì đúng là có tật giật mình, dám làm mà không dám nhận."

Gương mặt Yến Thanh Ti vẫn rất dửng dưng: "Tôi có thể xòe tay ra cho mấy người xem nhưng nếu như trong tay tôi không có kim thì sao? Ai cũng biết tính tình Yến Thanh Ti tôi xưa nay không tốt thật nhưng đã dám làm thì dám nhận, chỉ có điều những chuyện tôi không làm thì đừng hòng nghĩ hắt nước bẩn lên người tôi."

Triệu Văn Kì oán độc nói: "Cô đừng có mà lắm lời, nghe mà buồn nôn, trong tay cô nhất định có kim, nếu không có, cô muốn xử lý tôi thế nào cũng được."

Triệu Văn Kì cho rằng Yến Thanh Ti nói nhiều như vậy là để kéo dài thời gian, hừ, quãng thời gian ngắn như vậy nhất định sẽ không kịp xử lý, không ở trong tay cũng ở trên người.

Yến Thanh Ti gật đầu: "Được, thế thì tôi cũng chẳng khách khí nữa, nếu trong tay tôi không có kim thì cô phải vừa tự vả miệng mình vừa nói "tôi khốn nạn, tôi vô sỉ", tôi cũng không quá khắt khe nói một 100 lần là được."

-----

Yến thổ hào: Bồ của tôi uy phong chưa kìa, thật lợi hại....nhưng, em lợi hại như thế, tôi còn có thể làm gì giờ, đau lòng quá!

...